Edit : Ngọc
-----
Nhưng... vượt qua dự liệu của mọi người chính là, Thái tử điện hạ từ trước đến giờ luôn thích sạch sẽ lại không hề nổi giận.
Thậm chí ngay cả Mặc Ngân cũng trò chuyện vui vẻ với hộ vệ bên cạnh của Thái Tử. Tất cả mọi người đều lộ gặp quỷ.
Tam hoàng tử thấy cảnh này,
nắm chặt chén rượu trong tay.
Bạch Trăn Trăn ở bên cạnh híp mắt, dần phản ứng lại, ả đã sớm đoán được, sau chuyện lần này, Diệp phủ sẽ không đứng về phía Tam hoàng tử nữa.
Điều duy nhất ả không nghĩ tới chính là Diệp phủ lại lựa chọn kẻ tàn phế như Thái tử.
Ai cũng biết người phủ Quốc cữu đứng về phía Tam hoàng tử và chống lưng cho hắn, toàn bộ triều đình, mỗi một vị Hoàng tử đều có khả năng lên làm Hoàng Đế, trừ bỏ Hoàng Phủ Vân Tranh.
Nếu như không thể thay đổi chế độ của triều đại này, không thể giúp nguyên chủ báo thù, không thể đứng ở địa vị cao, vậy ả xuyên qua có ý nghĩa gì?
"Bạch nhị tiểu thư, có thể giúp tôi giải thích ngụ ý câu thơ này của ngươi một chút không?" Cách đó không xa, có một vị tài tử kinh thành khiêm nhường nói.
Bạch Trăn Trăn bỗng nhiên phản ứng lại, không phải hiện tại nàng ta mới là đệ nhất tài nữ kinh thành sao, Diệp Thiều Hoa, cô biết về súng thì sao chứ?
Cô không biết tôi căn bản không phải là người cổ đại, mà là người đến từ hiện đại ,được tiếp nhận tri thức hơn năm nghìn năm văn hóa, chỉ cần tùy tiện lấy ra một thứ đều sẽ khiến người của thế giới này thán phục!
Ba ngày sau, biên giới truyền tin khẩn cấp về kinh thành, người Man Vân Quốc ở lân cận lại khởi xướng bạo loạn, Hoàng thượng một lòng muốn thu phục thiên hạ, Vân Quốc là một trong số đó, thế nhưng người Vân Quốc vô cùng hung mãnh, ngay cả Đại tướng quân cũng không có cách nào.
Hoàng thượng triệu tập thần tử ngay trong đêm, việc nghiên cứu súng đã thành công, hắn muốn thu phục Vân Quốc, quyết định này khiến toàn bộ triều thần đều kinh ngạc.
Tam hoàng tử cũng nói không ít sách lược, nhưng hắn không hiểu rõ về đánh trận nên những sách lược hắn đưa ra chỉ là lý luận suông, không thể áp dụng vào thực tiễn.
Hoàng Phủ Vân Tranh mười tuổi đã cùng hoàng thượng ra chiến trường, đối với Vân Quốc rất quen thuộc.
Chỉ là từ trước đến giờ hắn không màng danh lợi, đứng ở đây như một người tàng hình, vẫn đóng vai một phế nhân không tạo được uy hiếp đối với các hoàng tử khác.
Nhưng mà lần này... Hắn nắm đồng tiền trong tay, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt luôn bình thản không gợn sóng lúc này vô cùng sắc bén, "Phụ hoàng, nhi thần có một kế..."
Nếu như không bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, vậy cũng không cần tiếp tục nữa.
Một đám triều thần nhìn thấy thái tử nói như vậy, không khỏi khiếp sợ nhìn về phía hắn, mấy vị lão thần nghe đạo trị quốc được hắn nói ra lưu loát cùng phương pháp thu phục tài tình, đôi mắt không khỏi lóe lên tia đáng tiếc.
Tài năng như vậy, nếu không phải là một kẻ tàn phế, dựa theo sự yêu thích của Hoàng Đế đối với hắn, sau này khó có thể nói trước được.
Nhưng tiếc rằng...
Cuối cùng, vượt qua dự liệu của mọi người, sau khi nói kế sách thành công, Thái tử nói muốn đích thân đi biên cương thu phục Vân Quốc, Hoàng thượng không ngăn cản được hắn, chỉ có thể đồng ý cho hắn dẫn theo nhân mã ra chiến trường.
Quốc cữu liếc mắt nhìn bóng lưng Thái tử, sau đó đi đến chỗ của Hoàng hậu.
Hoàng hậu lúc này còn vẫn chưa biết chuyện, chỉ rót cho ca ca mình một chén trà, cho người hầu lui xuống, giọng nói có chút không kiên nhẫn, "Ca ca, Vân Tranh không chịu cho Tam nhi Thần Cơ Doanh, nghịch tử này, đã bị phế bỏ mà còn nắm giữ Thần Cơ Doanh không buông tha, nó cho rằng có thể so sánh với tài hoa của Tam nhi sao?"
"Hoàng hậu, sau này ở trong cung nên cẩn thận lời nói!" Trong đôi mắt Quốc cữu gia lướt qua tia tiếc hận: "Muội vẫn còn không biết, kỳ thực thái tử cũng là người đại tài, đạo trị quốc hay phương pháp thu phục của hắn đều khiến bệ hạ khen ngợi không ngớt, nếu không phải bị trúng độc từ nhỏ, lại ở chiến trường lưu lại mầm bệnh, khó có thể chữa trị khỏi, dựa trên sự yêu thích của hoàng thượng đối với hắn mà nói..."
"Không thể." Hoàng hậu lập tức cau mày, theo bản năng nói: "Vân Tranh ta còn không biết sao, đầu óc không sánh được với Tam nhi, năm tuổi rồi mà tên của chính mình cũng không viết được hoàn chỉnh. Sau đó trực tiếp lên chiến trường, cũng không theo đế sư học tập, chỉ là một mãng phu, làm sao có khả năng tinh thông đạo trị quốc!"
"Hắn ẩn giấu quá tốt rồi, muội biết bây giờ ở trong triều có bao nhiêu lão thần đang cảm thán không?" Quốc cữu gia khẽ lắc đầu, "Ngày mai hắn sẽ lên đường đến Bắc Cương, đáng tiếc là thân thể có bệnh, nếu không thì đương triều còn có vị hoàng tử nào hơn được hắn?"
"Huynh nói cái gì?" Nghe được tin này, hoàng hậu suýt chút nữa ngã ngồi ở trên ghế, trong miệng lẩm bẩm không tin, "Chuyện này, không thể nào, sao có thể có chuyện đó..."
Năm đó Tam hoàng tử quá ưu tú, trong cung có nhiều người ghen tỵ.
Hoàng hậu cũng bởi vì Hoàng Phủ Vân Tranh ngu dốt nên mới bỏ qua hắn, để hắn uống canh độc vốn dĩ cho Tam hoàng tử uống, lưu lại mầm bệnh trong người, khiến Hoàng Đế hổ thẹn, luôn che chở ba mẹ con bà ta.
Cũng nhờ đó, Tam Hoàng tử mới bình an lớn lên.
Nhưng mà hiện tại, ca ca nói cho bà ta biết, đứa con bị bà ta xem là bia đỡ đạn kia mới thật sự là đại tài chi sĩ, nhiều năm bà ta chưa từng quan tâm đến Hoàng Phủ Vân Tranh, mấy ngày trước bọn họ lại náo loạn mâu thuẫn với nhau, sợ là Hoàng Phủ Vân Tranh đã sớm ly tâm với bà ta, sao bà ta có thể chấp nhận điều này được?
Mục tiêu của Hoàng hậu chính là sau này có thể lên làm Hoàng thái hậu, vì vậy bà ta không tiếc hy sinh con trai của chính mình, nhưng ai có thể nghĩ đến đứa con được cho là bia đỡ đạn kia mới là người thích hợp làm Hoàng Đế nhất?
"Bệnh của Thái tử thật sự không trị hết được sao?" Quốc cữu gia vẫn muốn xác nhận lại.
"Không sai, bệ hạ để thái y xem qua, chỉ có thần y Ngọc Hành mới có thể trị, chỉ là người nhà họ Ngọc ngay đến cả hoàng thượng cũng không nể mặt, làm sao có khả năng đến xem bệnh cho hắn?" Hoàng hậu dần hồi phục tâm tình lại.
"Xem ra, quan hệ với thái tử không cách nào cứu vãn được." Quốc cữu gia thở dài một tiếng, "Như vậy, chỉ có thể tiến hành sớm hơn dự định, hoàng hậu, thời điểm như thế này muội vạn lần không thể mềm lòng được..."
Thái tử năm nay đã hai mươi hai, còn chưa có hôn phối, trong phủ ngay cả một nữ quyến cũng không có.
Hoàng thượng luôn yêu thương hắn, xuất chinh lần này, muốn cho hắn mang theo một vị nữ quyến để tiện chăm sóc, ngàn chọn vạn tuyển, quyết định để Bạch Trăn Trăn lên làm trắc thái tử phi.
Người của Bạch gia nắm quân quyền trong tay, vừa vặn có thể phối hợp với thái tử.
Vì muốn cân bằng, còn dự định để Diệp gia và Tam hoàng tử kết thông gia.
Bạch gia và Diệp gia, không thể liên minh.
Nghe được câu này, Tam hoàng tử nói thẳng Hoàng Đế bất công, hiện tại Bạch Trăn Trăn dường như là văn nhân đứng đầu thiên hạ, có được ả thì chẳng khác nào thu được văn nhân chi tâm trong thiên hạ, còn có binh quyền trong tay.
Còn Diệp gia ngoại trừ đức cao vọng trọng trong triều, có cái gì khác sao?
Bất công! Thực sự quá bất công!
Tam hoàng tử tức giận bất bình đi tìm Hoàng thượng, không nghĩ tới lúc hắn đến thì Bạch Trăn Trăn cũng ở đó.
Bạch Trăn Trăn là một người hiện đại, sao ả có thể để Hoàng Đế sắp xếp hôn nhân cho mình, nhất là ả phải gả cho một kẻ tàn phế?
Thái tử kia biết cái gì gọi là trung dung chi đạo ư? Hiểu ngâm thơ thi họa sao? Huống chi bây giờ còn phải theo Thái tử đi đánh giặc?
Trong sách Trung Dung, Tử Tư dẫn những lời của Khổng Tử nói về đạo "trung dung", tức là nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử.
Một kẻ tàn phế thì đi đánh giặc cái gì, ả cũng không thể đi chịu chết được.
Bạch Trăn Trăn ả hoặc là không làm, hoặc là làm nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ.
"Hoàng thượng!" Bạch Trăn Trăn đúng mực nói: "Phong Nhã lâu là tài sản sự nghiệp của ta, Đệ Nhất Thiên Hạ lâu cũng là của ta, ta biết quốc khố khó khăn, chỉ cần người ban xuống thánh chỉ không can thiệp đến hôn sự của ta, ta lập tức dâng lên hai mươi vạn lạng bạch ngân!"
Phong Nhã lâu vang danh thiên hạ dĩ nhiên là của ả? Ả là nhị thiếu gia Cố phủ, người giàu có thứ hai của Giang Nam chỉ trong hai năm? Tam hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trăn Trăn.
-----
Lời tác giả
Hôm nay quỳ thang lầu . . .
Hôm qua vấn đề, hai đáp đối với người không nhiều, nhưng nói rất đúng chỗ, nói, các ngươi . . . Có phải hay không nhìn lén ta đại cương? !
(hết chương này)+ "
-------oOo-------