Nghe vậy, một tia hi vọng cuối cùng trong ánh mắt Dung Thanh Ca cũng thuận theo đó mà tan vỡ.
Nàng chật vật ngồi dưới đất, nhìn qua thân ảnh cặp đôi kia đi xa như đôi bích nhân, trong miệng si ngốc nỉ non nói:
"Hoàng Thượng... Người thích "Hoa Vân La ", thế nhưng nô tì lại một lòng ngưỡng mộ người a..."
“Thời điểm ngài còn là hoàng tử, nô tì vừa thấy liền không quên, người còn nhớ rõ năm đó ở Tướng Quốc Tự à...”
Dung Thanh Ca trong thoáng chốc trở lại một năm kia, trên đường nàng đi tới Tướng Quốc Tự bái Phật hương.
Hoa đào của Tướng Quốc Tự rất đẹp, còn có nam tử kia...
Cứ như vậy rơi vào đầu quả tim nàng, trở thành một nốt ruồi chu sa đỏ tươi, từ nay về sau không tẩy đi được.
Dung Thanh Ca biết vậy chẳng làm.
Nếu như nàng chưa từng bởi vì ghen sinh hận, bị Hiền phi sai khiến đi làm hại "Hoa Vân La " như vậy ít nhất nàng bây giờ còn là nữ nhân trên danh nghĩa của hắn —— Vinh tần.
Coi như là không thể giống như ‘Hoa Vân La’ được hắn thích.
Nhưng ít ra nàng có thể yên lặng làm bạn bên người hắn, chờ đợi hắn ngẫu nhiên chiếu cố.
Đế vương, sẽ vĩnh viễn không chỉ sủng hạnh một nữ nhân, không phải sao?
Đáng tiếc.
Nàng vĩnh viễn cũng không có cơ hội.
Hoàng Thượng...
Ngươi thật là độc ác a!
Vinh tần bị tước phong hào, đày vào lãnh cung.
Hiền phi ngay cả hạ thấp tam cấp, từ một trong tứ phi biến thành quý nhân nho nhỏ.
Nhìn thấy kết cục của Vinh tần cùng Hiền phi, Lệ phi trong nội tâm âm thầm thở ra một hơi.
Nàng may mắn lại nghĩ mà sợ...
May mắn mình ở thời khắc sống còn, kịp thời dừng cương trước bờ vực.
Trải qua chuyện này, Lệ phi trong lòng âm thầm khuyên bảo chính mình:
Sau này tuyệt đối không thể trêu chọc Hoa Vân La!
...
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Phượng Triêu Ca, độ thiện cảm + , công lược hoàn thành ! ]
Lời trêu chọc thâm tình của nữ hoàng bệ hạ, trong lúc vô hình mang theo sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng.
Lại để cho mỗ hoàng thượng tim đập phanh phanh phanh, căn bản không dừng lại được.
Ngay cả độ thiện cảm cũng "biubiubiu" tăng vọt lên.
Thật lâu.
Nhịp tim Phượng Triêu Ca mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Chợt, hắn đột nhiên lộ ra một biểu cảm kinh hãi.
Gặp quỷ rồi!
Trẫm vậy mà cảm thấy.....Nàng rất tuấn tú!
Đây không khoa học!
Rõ ràng chính là bản thân trẫm, thế nhưng là, thế nhưng...
Hoàng đế bệ hạ bắt đầu xấu hổ tim đập.
“Hoàng Thượng, nương nương, Phong Đan bạch lộ trì đã đến.”
Thái giám tổng quản Từ Hỉ thanh âm đột nhiên vang lên.
Một tiếng này gọi về thần trí của Phượng Triêu Ca.
Sau đó, hắn mới phát hiện bất tri bất giác đã rời khỏi ngự hoa viên, đến một tòa cung điện.
Cung điện tường cao ngói lưu ly, từ bên ngoài rất xa có thể trông thấy khói trắng lượn lờ, phối hợp kỳ hoa dị thạch, thoáng như tiên cảnh nhân gian.
Phong Đan bạch lộ trì là một tòa cung điện xây dựng bên suối nước nóng thiên nhiên.
Danh tự lịch sự tao nhã, kiến trúc bên trong lại đẹp đẽ quý giá.
Mặt đất do Hắc Diệu Thạch lát mà thành, trong ao cũng bạch ngọc mượt mà bóng loáng, bên cạnh bày ghế dựa quý phi, kỳ hoa bốn phía ôn hòa như xuân, vĩnh viễn không bao giờ tàn lụi.
Từ Hỉ nói: “Hai vị chủ tử hôm nay rơi xuống nước trong ngự hoa viên, thân thể khẳng định đã díng phải hàn ý, Phong Đan bạch lộ trì vừa hay có công hiệu giải hàn lao, nô tài liền tự tiện làm chủ, dẫn Hoàng Thượng cùng nương nương tới nơi đây.”
Quần áo ẩm dán vào da thịt, dinh dính lạnh như băng, làm cho người ta không khỏi hơi co rúm cơ thể lại.
Nếu như lúc này có thể cởi quần áo, ngâm một phao ôn tuyền, đương nhiên là không thể tốt hơn.
Nhưng mà!
Phượng Triêu Ca có một vấn đề: “Trong này chỉ có một Ôn Tuyền Trì, hai người chúng ta, phải như thế nào...”
“Vấn đề đơn giản như vậy, còn cần phải hỏi sao?”
Phong Hoa cắt ngang hắn, đôi môi mỹ lệ chậm rãi nhếch lên một độ congmij hoặc:
“... Đương nhiên là tắm cùng một chỗ a, ái phi.”