Đôi đồng tử màu xanh lam khi nhìn thấy đầu cá nằm im ắng trong súp màu ngà sữa đậm đặc, liền hiện lên vẻ hoảng sợ.
Co rúm lại đáng thương.
Simda ở trên biển Melanesia, từ con dân cho tới hoàng thất, bàn ăn hằng ngày đều có hải sản.
Món ăn nổi tiếng đầu cá súp bơ này tuy rằng không phải dùng mỹ nhân ngư làm, nhưng là...
Tại trước mặt một tiểu mỹ nhân ngư, đem loài cá bưng lên bàn ăn, không thể nghi ngờ là để cho Mascezel cảm thấy nhân loại tàn sát đồng loại của hắn.
Nhìn thấy sắc mặt thiếu niên đột nhiên trắng bệch, Phong Hoa không khỏi đưa tay nặn trán một cái.
Đau đầu.
Là nàng sơ sẩy, quên nói cho đầu bếp.
Lần này, hù dọa đến tiểu mỹ nhân ngư đơn thuần, không biết làm sao cho phải.
Suy nghĩ một chút.
Phong Hoa cầm chặt tay Mascezel, nhẹ nhàng quay đầu nhìn tì nữ thiếp thân quát lên:
“Anna, lập tức đem thu dọn tất cả món hải sản trên bàn. Sau này trên bàn cơm bổn công chúa không cho phép nó xuất hiện.”
Tì nữ mỹ mạo không chần chờ, phất tay để cho thị nữ đem các món hải sản trên chiếc bàn ăn Châu Âu cung đình thu dọn xuống.
Không chỉ có đầu cá súp bơ, còn bao gồm con cua, tôm sấy, sò biển các loại.
Trên bàn cơm, trong nháy mắt thiếu đi bảy tám món đồ ăn.
Anna nhấc làn váy, có chút khom người xin chỉ thị: “Công chúa, cần Anna phân phó đầu bếp bù đắp lại những món ăn bị thiếu không?”
Phong Hoa khoát tay áo, nói: “Không cần, ngươi lui xuống trước đi.”
Sau khi Anna dẫn thị nữ rời khỏi cung điện.
Thiếu nữ vẻ mặt áy náy, hướng tiểu mỹ nhân ngư vẫn còn tái nhợt nói: “Thật có lỗi, Mascezel, là ta sơ sẩy, ta thật không ngờ...”
Còn chưa có nói xong.
Thiếu niên lắc đầu, nhẹ nhàng mà run rẩy nói ra: “Không sao hết.”
Tạm ngừng một lát.
Mascezel mấp máy cánh môi hoa hồng, thanh tuyến mềm mại mang theo một tia kiên định: “... Kỳ thật, Isabela đã đối với Mascezel rất tốt”.
Tiểu mỹ nhân ngư nhìn qua Phong Hoa: “Cho nên, Isabela không cần nói xin lỗi với Mascezel.”
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Mascezel, độ thiện cảm + , công lược hoàn thành ! ]
Không có dựa theo lễ nghi vương quốc Simda, hai người ngồi quá gần.
Người ngồi bên cạnh Phong Hoa, chính là một thân anh tuấn quý tộc Mascezel.
Lúc này đây, thị nữ trong cung điện cũng đã lui ra...
“... Mascezel.”
Phong Hoa có chút cong cặp môi đỏ mọng, giống như một đóa Sắc Vi Hoa xinh đẹp, theo thanh tuyến nhẹ nhàng nở rộ:
“Bộ dạng này của ngươi, lại để cho ta có chút... Muốn khi dễ ngươi.”
“...”
Khi dễ.
Tiểu mỹ nhân ngư chớp chớp lông mi dài nhọn, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Như là...
Giống với Nữ Vu đại nhân khi dễ sao sao?
Mascezel ngực thình thịch nhảy lên.
Sau một khắc.
Thiếu nữ có chút đứng dậy, một tay chống đỡ ghế ngồi của hắn, một tay nâng chiếc cằm duyên dáng tinh xảo.
Nhẹ nhàng cúi đầu, trước cuộn tóc dài màu vàng chảy xuống ở giữa, cặp môi đỏ mọng bao trùm lên môi thiếu niên.
Nhẹ nhàng miêu tả lại đôi môi hoàn mỹ, lại từng chút từng chút gạt mở, theo thời gian dần xâm nhập...
Gương mặt trắng nõn của Mascezel hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, khẩn trương đến sắp không thể hô hấp.
Ngón tay thon dài không khỏi siết chặct vạt áo của mình.
Isabela khi dễ, cũng giống như Nữ Vu đại nhân khi dễ hắn....
Đã vậy...
Một cái ý niệm trong đầu Mascezel đột nhiên xẹt qua, không kịp bắt được.
“... Thời điểm này, Mascezel còn có thể thất thần, là ta không đủ cố gắng sao?”
Thanh âm gần như mất tiếng, trên môi thiếu niên nhẹ nhàng vang lên, bao quanh đó là các khí tức mập mờ kiều diễm nóng hổi.
Dứt lời.
Nụ hôn này, trong lúc đó trở nên dồn dập hơn, cướp đoạt đi toàn bộ hô hấp cùng với suy nghĩ của thiếu niên....