Một câu nói nghe khí phách cỡ nào.
Nam nhân nghe xong trầm mặc, nữ nhân nghe xong rơi lệ.
[ Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Mục tiêu nhân vật Liên Mị, độ thiện cảm - ! ]
[ Hiện tại độ thiện cảm là - , xin kí chủ Phong Hoa chú ý, cố gắng xoát lấy độ thiện cảm của mục tiêu nhân vật! ]
Phong Hoa: “...”
Trẫm, chẳng qua là giả bộ một chút mà thôi.
Trẫm đã làm sai điều gì?!
Chuyện này nói cho chúng ta biết ——
Chớ diễn sâu, ‘diễn sâu’ thì lập tức sẽ bị loại.
“...”
Cả tòa Lê viên, nhất thời im ắng.
Trên sân khấu cao cao, tiểu hoa đán vẫn y y nha nha tiếp tục hát, coi như không chút nào bị ảnh hưởng bởi chung quanh, ra sức biểu diễn cho người xem. Dù là dưới đài căn bản không có người nào liếc mắt xem.
Liên Mị nhẹ nhàng run rẩy lông mi.
Ngay tại thời điểm Phong Hoa cho rằng, Liên Mị sẽ cự tuyệt.
Ai ngờ.
Liên Mị lại nhẹ nhàng nâng mặt mày, ngẩng đầu nhìn ‘Thiếu niên’ dung nhan tuấn mỹ với huy chương rạng rỡ lóng lánh như ánh mặt trời, khóe môi tạo ra một vòng tuyệt diễm phong lưu.
Âm thanh mị sắc tận xương, say lòng người từ cặp môi đỏ mọng răng trắng như một bài thi từ sầu triền miên, uyển chuyển mà ra:
“Thiếu soái là muốn cho Liên Mị vô danh vô phận đi theo người?”
“...”
Phong Hoa mở trừng hai mắt, lại chớp chớp, giật mình, cho là mình đã nghe nhầm.
Nàng trong lòng hỏi hệ thống: “Tiểu Thống tử, trẫm vừa mới nghe được cái gì? Trẫm không nghe lầm chứ?”
Hệ thống tận trung với cương vị công tác trả lời, ngữ khí Manh Manh: “Bệ hạ người không có nghe lầm a, Đế Quân đại đại muốn người cho hắn danh phận đây. Còn về phần hạ thấp độ thiện cảm, đoán chừng...”
Hệ thống dùng cái đầu nhỏ, cố gắng suy nghĩ một chút, sau đó nói:
“Đoán chừng là biểu hiện vừa rồi của người, có điểm giống ác bá trắng trợn cướp đoạt dân nữ”.
“...”
Thấy vẻ mặt Phong Hoa lành lạnh, bản năng sống còn của hệ thống lập tức biubiubiu tăng vọt, đổi một loại thuyết pháp, sửa lời:
“Hoặc là như lưu manh thoải mái đi đòi nợ, muốn nàng lấy thân trả nợ?”
“... Lăn.”
Phong Hoa mỉm cười cho nó một chữ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trầm ngưng.
Sau khi Liên Mị nói xong câu đó, Phong Hoa chậm chạp không mở miệng.
... Thiếu soái chẳng lẽ tức giận?
... Liên Mị đưa ra yêu cầu về danh phận này, cũng thực quá lớn mật một tí!
Chủ gánh càng nghĩ, trái tim nhỏ bé càng là đập mạnh dữ dội hơn.
Lập tức vươn tay, kéo người sang một bên.
Có chút quay đầu, nhìn nửa mặt tuyệt sắc của Liên Mị, vội vàng khẽ quát ra lệnh:
“Liên Nhi, cô nương tốt của ta, ngươi trông ngươi lại đang ăn nói bậy bạ rồi.”
“Thiếu soái đại nhân có thể vừa ý ngươi, kia đã là thiên đại phúc khí, còn cần cái gì danh phận hay không danh phận? Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm Thiếu soái phu nhân hay sao?”
“Nhanh, xin lỗi Thiếu soái đi!”
Liên Mị không để ý đến chủ gánh.
Ngược lại là dùng một cặp mắt đào hoa vũ mị, kiên định nhìn qua Phong Hoa.
“Liên Mị tuy chỉ là một con hát, nhưng cũng là một người trong sạch. Thiếu soái nếu là yêu ta, thì cần cưới hỏi đàng hoàng nghênh đón Liên Mị nhập phủ. Thiếu soái nếu không nguyện ý...”
Dừng một chút, đôi môi diễm lệ như hoa tiếp tục nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ:
“Liên Mị dù là đời này đều ở trên sân khấu hát, dưới đài thì là một người cô độc sống hết quãng đời còn lại, cũng tuyệt không muốn chấp nhận mình làm một bông hoa phú quý, để người ta chỉ thưởng một sớm một chiều liền vứt bỏ.”
“Nếu như những lời này chọc giận Thiếu soái, kính xin Thiếu soái ban chết cho Liên Mị, không cần liên lụy chủ gánh cùng Lê viên.”
Dứt lời.
‘Nữ tử’ lạnh mị xinh đẹp, tại thời khắc này như giống như liệt hỏa tươi sáng, rõ nét kinh tâm.
Phong Hoa chợt cười rộ lên.
Mặt mày tự phụ tinh xảo, như pháo hoa nở rộ sáng rực, phong lưu vô song, đập vào đáy mắt Liên Mị.
Âm sắc réo rắt, nở rộ một đoạn sầu triền miên tại tai Liên Mị.
“Liên Nhi có biết, bản thiếu soái không muốn dùng kiệu lớn tám người khiêng ngươi, cưới hỏi đàng hoàng?”