Thiếu niên dựa nghiêng ở trên vách tường.
Thân ảnh dài nhọn giống như một cây trúc, mũi chân lười biếng chĩa xuống đất.
Con mắt xinh đẹp như lưu ly, ánh mắt lưu chuyển đem mặt mày cô gái tinh xảo yếu ớt, thu hết vào mắt.
Môi đỏ, theo thời gian dần qua nhếch lên một đường cong.
Môi hồng răng trắng, nhẹ giọng đọc nhấn rõ từng chữ.
"Tôi xem chị không nên gọi là Hứa Nặc, phải gọi đồ đần mới phải."
"... Cậu mới chính là đồ đần."
Thanh âm cô gái suy yếu ngậm lấy một tia lãnh diễm căng ngạo,trong phòng bệnh an tĩnh, nhẹ nhàng vang lên.
Thiếu niên lần đầu tiên không muốn cùng Phong Hoa phân cao thấp, chỉ đưa cho cô một ánh mắt " Ông đây chẳng muốn tranh với cô",quay người đi ra ngoài gọi bác sĩ.
Nữ hoàng bệ hạ hư nhược trên giường bệnh: "..."
Trẫm, muốn, đánh, người.
Bác sĩ tiến đến và nói cô không có việc gì, hơn nữa còn dặn dò, sau này Phong Hoa phải tránh không cần làm những việc khiêu mạng sống.
Phong Hoa một bên đáp ứng, một bên lành lạnh thầm nghĩ.
Đương nhiên không sao, trẫm đâu có ngu như vậy, lấy long thể chính mình đi dỗ dành nam sủng?
Cô lúc đó để có thể chạy bộ giảm tốc độ để che chở trái tim yếu ớt, cô đã đắn đo thập phần xảo diệu.
Tuy chóng mặt, nhưng sẽ không đối với trái tim tạo thành việc gì quá nghiêm trọng, chỉ có cơn sốc ngắn ngủi.
Bác sĩ sau khi rời khỏi phòng bệnh, Hứa Khả mang cặp mắt tỏa ra ánh sáng lung linh ánh quay đầu lại, ánh mắt ẩn chứa giống như mỉa mai giống như châm biếm, dùng thanh âm mềm mại, ngữ khí ý tứ hàm xúc không rõ, nhẹ nhàng nói ra:
" Sinh mệnh của chị thật đúng là ương ngạnh không thôi đây."
Phong Hoa giả bộ nghe không hiểu thiếu niên nói châm biếm, ngoài miệng thập phần khiêm tốn trả lời: "Bình thường, nhưng so với cậu còn mạnh hơn một chút."
Ngươi là tai họa ngàn năm.
Trẫm là vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Cũng liền tùy tiện một chút thì so với ngươi còn mạnh hơn gấp mười lần.
Phong Hoa chờ Hứa Khả phản bác, chuẩn bị tùy thời tiếp chiêu, ai ngờ hắn lại nhắm mắt lại, không nói.
Lông mi thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng rủ xuống,giữa lông mày hiện lên một tia nhàn nhạt mệt mỏi, nhìn qua có chút yếu ớt mà kinh diễm.
Phong Hoa một bên hững hờ nhìn, vừa thầm nghĩ: Kỳ thật nam sủng nhà cô lúc không mở miệng nói chuyện là đẹp nhất.
Đáng tiếc a, mới mở miệng liền lộ ra nguyên hình, bản chất ác liệt lộ ra không thể nghi ngờ...
Nữ hoàng bệ hạ hiện tại nghĩ ra một trăm loại phương pháp không để cho Hứa Khả mở miệng, nhưng theo thời gian trôi qua,ý nghĩ từng chút, từng chút một biến mất.
Một lọ đường glu-cô thấy đáy, hộ sĩ canh thời gian tới đây rút ra ống tiêm, lại để lời nói khuyên Phong Hoa trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Phong Hoa tay vừa nhấc, "Khả Khả, tới đây.... Đỡ chị."
Hứa Khả: "..."
...
Trải qua việc này, Phong Hoa cùng Hứa Khả quan hệ xem như bình thường.
Các học sinh Thánh Anh sau khi biết rõ Phong Hoa là vị đại tiểu thư Hứa gia kia, không còn ai ở sau lưng cô xoi mói, nghị luận cô và Hứa Khả có quan hệ như thế nào.
Đến lượt Lục Doanh, bây giờ thấy Phong Hoa cũng hận không thể đi đường vòng, nếu như không có việc quan trọng tuyệt không xuất hiện trước mắt cô, chỉ sợ Phong Hoa tới tìm cô ta tính sổ.
Đảo mắt liền đến tiệc sinh nhật tuổi của Hứa Nặc.
Không sai, hai mươi tuổi.
Hứa Nặc so với Hứa Khả lớn hơn hai tuổi, một người học trường trung học, một người vốn nên học đại học.
Nhưng mà bởi vì Phong Hoa yêu cầu, tuy tuổi hai người chênh lệch, nhưng vẫn học chung cấp chung lớp.
Bất quá trước giờ Hứa Nặc vẫn luôn được nuông chiều ở nhà, khí chất trên người không nhiễm thế tục, ngược lại còn hồn nhiên nhu nhược, mặt mày tinh xảo như vẽ.
Bây giờ lại tăng thêm vào một tia đặc biệt lãnh diễm thuộc về Phong Hoa, cid điểm nhìn không ra cô cùng Hứa Khả có tuổi tác chênh lệch.
Trước đây, Hứa Nặc ở Phong Thành là tiểu thư cao quý nhất, thần bí nhất, nhưng cũng là đáng thương nhất trong các thiên kim hào môn.
Chỉ nghe được thông tin về cô, chứ không rõ cô trông như thế nào.
Tại sinh nhật tuổi, Hứa phụ Hứa mẫu lại bất ngờ quyết định đem con gái mà họ một mực nuông chiều che chở, đưa cô xuất hiện trước mặt người khác ----