"Làm mì trường thọ."
Phong Hoa cầm lấy đao, hàn quang sáng bóng, làm nổi bật nửa khuôn mặt tinh xảo như vẽ, nhiễm lên một tia khắc nghiệt.
Âm sắc lười biếng, rất nghiêm túc trả lời.
Hệ thống: "..."
Làm mì trường thọ?
Nó nghe lộn sao?
Tư thế này,thần thái này, bệ hạ ngài dám chắc đây là làm mì trường thọ, chứ không phải làm thịt người chứ?
Rồi nói, bệ hạ ngài không phải là một vị đế vương sống an nhàn sung sướng sao, sao có thể làm mì trường thọ?
Hệ thống có chút sợ Phong Hoa làm nổ phòng bếp, vì vậy nhịn xuống kinh sợ trong nội tâm, nhỏ giọng nói:
"Bệ hạ, nếu như ngài đói bụng, có thể gọi người hầu thay ngài chuẩn bị đồ ăn, không cần...."
Không cần ----
Tự mình ra tay làm.
Mấy chữ này còn chưa nói xong, hệ thống đã nhìn thấy Phong Hoa lưu loát dùng dao chặt đồ ăn, bá bá bá...
Động tác hoa mắt, lại thêm một tia kỳ dị huyền diệu.
Hệ thống: Trợn mắt há hốc mồm.
OMG, nữ hoàng bệ hạ của ta!
Rất nhanh, một chén mì trường thọ do nữ hoàng bệ hạ tự tay làm đã xuất hiện.
Mì sợi sáng long lanh, óng ánh rõ ràng, phía dưới là nước canh màu ngà sữa, phía trên nhất dùng ba màu hoa quả tươi sống để trang trí.
Hệ thống lau nước miếng - ing.
Nó tận mắt nhìn thấy Phong Hoa một tay làm được tô mì này, rõ ràng chỉ dùng một ít nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất, lại làm được.....
Thơm như vậy, thơm như vậy, thơm như vậy!!!
Chuyện quan trọng nhất định phải nói ba lần.
Thật muốn ăn.....
Hệ thống lau hết nước miếng, bên tai Phong Hoa nho nhỏ xin cầu nói: "Bệ hạ, thời điểm ngài ăn, có thể cho người ta một chút hay không? Chỉ một chút, người ta bình thường ăn rất ít."
Nó một bên vừa ngắt nhéo ngón tay, một bên làm nũng lăn qua lăn lại cộng thêm ánh mắt cầu khẩn bán manh.
Đáng tiếc, Phong Hoa không để tâm chút nào, hỏi ngược lại: "Ngươi gặp qua hoàng đế nào tự mình làm đồ ăn nào đó, xong sẽ chia một ít cho thái giám tổng quản ăn chưa?"
"..."
Hệ thống lập tức sửa lời nói: "Buổi tối ăn quá nhiều sẽ không dễ tiêu hóa, Hứa Nặc có bệnh tim, thân thể không khỏe, không được rượu chè ăn uống quá độ. Bát mì lớn như vậy một mình ngài khẳng định ăn không hết, cho nên xin không nên khinh thường mà đem số còn dư lại ban thưởng cho người ta đi!"
Vẻ mặt "Vì bệ hạ ta làm cái gì đều nguyện ý" rất đúng đắn.
Vì đồ ăn nên phải làm nũng trước mặt Phong Hoa, hệ thống cũng là liều mạng.
Phong Hoa lãnh diễm liếc xéo nó, "Ai nói trẫm là làm cho mình ăn?"
Hệ thống lập tức không hiểu: "???"
Hôm nay là sinh nhật Hứa Nặc, Phong Hoa trong tiệc chỉ uống chút ít Champagne, cũng không có ăn bao nhiêu đồ ăn, hệ thống vô thức cho rằng bát mì trường thọ này là cô tự làm cho mình ăn.
Ai ngờ...
Nó đột nhiên nhớ tới, Phong Hoa trước khi làm bát mì trường thọ, có nói tới xoạt độ thiện cảm.
Chẳng lẽ...
Vậy mà là....
Làm cho Đế Quân đại đại ăn sao?!
Quả nhiên có nam sủng liền đã quên hệ thống!
Hệ thống vẻ mặt bi phẫn.
Bi phẫn thì bi phẫn, là một thái giám, nên nhắc nhở vẫn phải là nhắc nhở.
Chỉ có điều ngữ khí nhè nhẹ ai oán, hơn nữa sinh ra một chút luyến tiếc: "... Bệ hạ, thời điểm cách h rạng sáng chỉ còn lại có phút, ngài hay nhanh lên đem mì bưng lên cho Đế Quân đại đại ăn đi."
Để lại cho ta một màn đêm lạnh lẽo, đói khổ, vắng ngắt thê thảm ưu tư đi.
Phong Hoa nhìn cũng không nhìn hệ thống đang làm ra vẻ, không quay đầu lại dùng khay bưng lên lầu.
Hệ thống: "..."
Cái.... này....
Sao có thể phũ phàng đến vậy chứ!
Đi đến trước cửa phòng ngủ của Hứa Khả, Phong Hoa nhẹ nhàng gõ cửa.
"Đông, tùng tùng."
Trong phòng.
Hứa Khả tháo tai nghe, nhìn thoáng qua thời gian ở góc phải bên màn hình máy tính.
: