Phong Hoa vểnh môi lên.
Môi hồng nhạt như phấn, mị hoặc câu nhân.
...
Chiếc khay đồ án hoa hồng quấn cành bằng bạc, hơn nữa có một tô mì, có thể có bao nhiêu sức nặng?
Hứa Khả hỏi mình.
Đáp án nhất định là ——
Một thiếu niên mười tám tuổi, muốn bưng lên, dễ dàng.
Thế nhưng là vì cái gì....
Hắn ngược lại cảm thấy nó lại nặng như vậy đây?
Một lần nữa cảm thấy vô lực thừa nhận.
Đôi tay hắn.... nhẹ nhàng run rẩy.
Không kịp ngẫm nghĩ nguyên nhân, thiếu niên lúc nhìn thấy cô gái quay người, chỉ chừa cho mình một cái bóng lưng hết sức yểu điệu, lãnh diễm căng ngạo, hành động nhanh hơn lý trí, thế nhưng đã tiến lên bắt được một cánh tay thon dài tinh xảo của cô.
"Hí..."
Phong Hoa không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, bị thiếu niên cầm chặt như vậy, da thịt liền nổi lên vết đỏ.
Cảm giác nóng rực lại đau đớn.
Hệ thống nhìn thấy liền khinh bỉ:
Hành động khoa trương.
Đoạn biểu diễn này ta chỉ cho ngài điểm, nhiều thêm một điểm cũng không cho ngài, ai bảo không cho người ta ăn mì, Hừ!
Nghe được cô gái thấp giọng hô đau một tiếng, Hứa Khả vô thức nới lỏng tay, đồng thời trong nội tâm xẹt qua một tia nghi hoặc:
Hắn cũng chưa dùng bao nhiêu khí lực, cô làm sao sẽ đau được?
Chẳng lẽ....
Cái ý niệm trong đầu này làm hắn cảm thấy có chút không đáng tin, liền đem tay của cô gái kéo lại trước mặt, đập vào mắt hắn là một đạo vết bỏng trên tay cô....
Hóa ra là sự thật.
Đồng thời sự kinh ngạc tột cùng của hắn, cuối cùng lại chuyển biến thành..... Một cỗ tâm tình hoàn toàn xa lạ.
Băng hàn dưới đáy lòng hắn dường như bị phá vỡ, cảm xúc khác thường cứ xoay quanh ở trong lòng.
Thật lâu chưa lấy lại được tinh thần.
"... Mì... là chị tự mình làm?" Hứa Khả nghe được thanh âm của mình vang lên.
Hơi hơi mất tiếng, giấu giếm một tia tâm tình xa lạ, căng thẳng như dây đàn, mất đi sự mềm mại thường ngày.
Có lẽ lúc này đây, mới là con người chân thực của hắn.
"Bị cậu phát hiện rồi."
Phong Hoa lấy tay mình về, giữa hàng lông mày tinh xảo hiện lên một tia ảo não, ngữ khí vẫn tỏ vẻ không quan tâm như thường, thậm chí mang theo nhè nhẹ sự lãnh diễm căng ngạo.
Ra vẻ thừa nhận một cách kỳ quặc.
Đây chính là trẫm tự mình làm, người bình thường còn không có cái vinh hạnh này đâu.
Trẫm cho phép ngươi xúc động một lần.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Phong Hoa, một giây sau lại lần nữa nghe thấy thanh âm nhắc của nhở hệ thống vang lên:
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm + , công lược hoàn thành ! ]
Ngoài việc bưng mì, cô sẽ không nói với hắn rằng "Đây là mì trường thọ tôi tự mình làm, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!".
Rất hiển nhiên là phải để cho hắn tự phát hiện, mì là cô tự mình làm, như vậy càng có thêm rung động, càng thêm có lực đánh vào.
Không phải sao?
Nếu như Hứa Nặc chỉ là một cô gái bình thường mà nói, tại thời điểm sinh nhật hắn, tự mình làm một tô mì bưng lên, Hứa Khả có khả năng sẽ cảm thấy ấm lòng cảm động, nhưng chắc chắn sẽ không có cảm giác —— rung động.
Đúng, rung động.
Với tư cách là Hứa gia đại tiểu thư, Hứa Nặc cho tới bây giờ đều là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, có lẽ ngay cả cửa phòng bếp cũng chưa từng bước vào.
Tay của cô, dùng để luyện chữ, vẽ tranh, cắm hoa, đàn Piano...
Hứa Khả cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ rằng, có một ngày đôi tay luôn làm những việc cao nhã đó, vậy mà sẽ đích thân vào bếp, thế nhưng lại là... Bởi vì hắn.
Cảm động sao?
Hứa Khả không biết.
Hắn chỉ biết là, khi nhìn thấy cánh tay thon dài đó của cô có một vết bỏng nhìn mà giật mình, trong lòng hắn nghĩ rằng...... phải xóa vết bỏng đó đi.
Khiến cánh tay này khôi phục lại sự xinh đẹp ban đầu.
Ý thức được ý nghĩ này của mình, thiếu niên bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, âm sắc hơi trầm:
"... Hứa Nặc, chị thật đúng là một đồ đần."
- ----
Khụ, dạo này ta bận quá nên mới ra được một chương!!!!!!!