Nữ hoàng bệ hạ tự mình làm mì trường thọ, nếu là đối với người khác, nhất định là một mệnh lệnh cao quý lãnh diễm:
Coi như nó đã nguội, cũng phải ăn hết cho trẫm! Thứ trẫm ban cho dù là sấm sét hay mưa móc cũng đều là hoàng ân hiểu hay không?
Thế nhưng là đổi lại là nam sủng nhà cô——
Nguội rồi liền ném đi đi, mì lạnh ăn không ngon, đối với dạ dày cũng không tốt.
Nhìn vào, lại là bộ dạng săn sóc lại rộng lượng.
Nữ hoàng bệ hạ thật sự là người như vậy sao?
Đáp án nhất định là ——
Sai.
Thế nhưng cô lại phải đi xoát độ thiện cảm của nam sủng tương lai, lại rất khó xoát, hơn nữa trừng phạt không được, mắng chửi không được, ban chết càng không được, cô có thể làm sao?
Việc cần làm bây giờ đó là ——
Sủng sủng sủng, phải đem hắn sủng tận trời!
Khuôn mặt lãnh diễm nhiễm lên một ít bất đắc dĩ.
"Ừm, tôi biết rồi."
Thiếu niên nhẹ nhàng trả lời, đưa Phong Hoa ra ngoài.
Sau đó, hướng cô gái lộ ra lúm đồng tiền nhu thuận xinh đẹp, từ từ nở rộ:
"Chị, ngủ ngon."
Môi hồng răng trắng, âm sắc mềm mại.
"Ngủ ngon." Nữ hoàng bệ hạ giơ cái tay được băng bó lên, học theo lễ tiết thời đại này, phất tay tạm biệt.
Hứa Khả mỉm cười, đưa tay khẽ đóng cửa.
Cặp mắt xinh đẹp như lưu ly của thiếu niên nhìn Phong Hoa, ánh sáng trước mắt đột nhiên tối đi, ngưng tụ lại một ít bóng tối, nhẹ nhàng lưu chuyển tại đáy mắt.
Hắn quay đầu lại, trông thấy bát mì trường thọ được đặt trên khay bạc hoa văn hoa hồng.....
Hứa Khả có chút dừng lại, cuối cùng đi tới.
Mì... có chút lạnh.
Mùi thơm nồng đậm vốn làm cho người ta ngửi thấy liền đói bụng, theo sự nguội lạnh đang từ từ mất đi.
Nhưng màu sắc nước canh ngà sữa cùng sợi mì trắng vắt, điểm xuyết thêm một ít gia vị tươi sống lại vẫn như trước.
Đồ vật càng xinh đẹp, thì càng có độc.
Lẳng lặng nhìn bát mì, trong đầu Hứa Khả lơ đãng hiện lên câu nói kia.
... Trên thế gian có một loại độc dược làm cho người muốn sống không được muốn chết không xong sao?
Đôi môi thiếu niên có chút cong lên.
Đường cong kia, giống như mỉa mai, cũng giống như.... Là sự mỉm cười thật tâm.
Cuối cùng, hắn cầm đũa, đem bát mì trường thọ đã nguội....
Từng miếng từng miếng, ăn vào.
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm + , công lược hoàn thành ! ]
Phong Hoa trở về phòng, đột nhiên nghe được thanh âm nhắc nhở vang lên, môi có chút nhếch lên.
Trong một buổi đêm liền tăng lên điểm thiện cảm, nữ hoàng bệ hạ tâm tình không tệ, liền đối với hệ thống anh anh anh ai oán ở bên tai, cũng cũng có thể nhẫn nại.
Thậm chí, lần đầu tiên người có địa vị cao như cô lại đi thấp giọng an ủi nó một câu.
"Được rồi, đừng ở chỗ này "Anh anh anh" nữa, làm trẫm nhức đầu, bát kia mì cũng không phải đổ đi thì không cho ngươi ăn, mà là đã bị Đế Quân đại đại của ngươi ăn rồi."
Hệ thống kinh ngạc, quên mất khóc giả khóc: "... Bệ hạ, làm sao ngài biết?"
Dừng một chút, nó như bừng tỉnh đại ngộ mà nói: "Ồ, ta biết rồi, ngài nhất định là vì dỗ dành người ta vui vẻ mà ngài liền kêu Đế Quân đại đại đổ bát mì đó đi!"
Nó xiết chặt nắm tay nhỏ, vẻ mặt tức giận bất bình.
"..."
Phong Hoa: "Tin thì tin, không tin thì thôi, trẫm dỗ dành ngươi? Ha ha."
Nữ hoàng bệ hạ chỉ thiếu chút nữa nói rõ, ngoại trừ nam sủng của trẫm, điêu dân khác cũng xứng để trẫm dỗ dành?
Hệ thống ngu xuẩn lại có chút mộng bức: "..."
Giọng điệu cười nhạo này là sao vậy?
Bất quá thấy ngữ khí của Phong Hoa thật sự lạnh xuống, nó cũng không dám lại tìm đường chết, thậm chí phải chủ động đi nịnh nọt.
Nó tỏ ra bộ dáng nghe lời bán manh, cộng thêm sự hiếu kỳ hỏi Phong Hoa.
"Bệ hạ, ngài có thể nói cho người ta biết, vì sao ngài lại dùng một tô mì để chinh phục Đế Quân đại đại không?"