Câu nói đầu tiên được nói ra miệng.
Thẩm Phỉ Nhiên phát hiện, ồ.... Cũng không khó mở miệng như trong tưởng tượng.
Vì vậy, Thẩm Phỉ Nhiên nói liền một mạch.
"Cái kia... Cậu có khả năng không biết tôi, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Thẩm Phỉ Nhiên, là...."
Xanh tươi thiếu niên ở trước mặt Hứa Khả, thần sắc khẩn trương lại mong đợi blablabla một trận, nói về gia thế cùng sở thích.
Nếu như người nào không biết, chỉ sợ đều hiểu lầm Thẩm Phỉ Nhiên hướng Hứa Khả biểu lộ tâm ý.
Cũng may, Thẩm Phỉ Nhiên vốn đi chệch vấn đề, cuối cùng vẫn kéo về được quỹ đạo.
"Tôi rất thích Hứa Nặc, không phải là bởi vì cô ấy là đại tiểu thư Hứa thị..."
Lúc này, Hứa Khả nhẹ nhàng xoay đầu lại.
Giữa lông mày tinh xảo, lướt lên một tia lương bạc, nhưng vẫn như cũ đẹp như tranh vẽ.
Dù Thẩm Phỉ Nhiên là một nam sinh, nhưng tầm mắt nhìn vào khuôn mặg tuyệt sắc kia, cũng không khỏi nhàn nhạt khó thở một chút, trong miệng trở nên lắp bắp: "Tôi, tôi thật sự, thật sự..."
Âm thanh hắn khô cằn, dưới ánh mắt của thiếu niên, cuối cùng im lặng.
Ánh mắt kia, rõ ràng là lười biếng vô cảm xúc, nhưng lại lương bạc làm cho người khác run rẩy kinh hãi.
Không cần ngôn ngữ, cũng đã có đầy đủ lực lượng làm người ta chấn động hồn phách.
Thẩm Phỉ Nhiên phải thật lâu mới tìm về thanh âm của mình, có chút khẩn trương hỏi: "Hứa Khả đồng học, cậu, cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
Thiếu niên bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười này, như ngàn vạn đóa hoa chậm rãi nở rộ, xuân quang sáng rực rỡ, đủ để quét tất cả bóng đêm u ám.
"Cậu tên Thẩm Phỉ Nhiên đúng không?" Hứa Khả nghiêng nghiêng đầu, dung nhan tinh xảo chói mắt "Cậu vừa mới nói..."
Hắn kéo dài âm thanh.
Ngữ khí nghiền ngẫm, có chút ý tứ hàm xúc không rõ.
"Tôi thích Hứa Nặc, xin hỏi tôi có thể đuổi theo cô ấy không?!" Thẩm Phỉ Nhiên cảm thấy Hứa Khả đang cho hắn cơ hội biểu hiện a, lập tức nói hết những lời muốn nói.
Kỳ thật, Thẩm Phỉ Nhiên cũng không cần sự đồng ý của Hứa Khả.
Chẳng qua là Hứa Khả dù nói thế nào cũng là em trai Hứa Nặc, nếu như có được ủng hộ của hắn, liền có nghĩa là hắn có thể vượt lên trước đám người muốn theo đuổi Hứa Nặc một bậc.
Nghe vậy, màu mắt Hứa Khả nhàn nhạt lành lạnh, hững hờ hỏi: "Ồ, ngươi thích điều gì của chị ấy?"
Thẩm Phỉ Nhiên vắt hết óc suy nghĩ ưu điểm của Phong Hoa, nói từng cái một: "Nhan sắc của Hứa Nặc rất đẹp, phù hợp với thẩm mỹ của tôi, hơn nữa tính cách nhu nhược, hoàn toàn ngược lại với bề ngoài lãnh diễm, rất mâu thuẫn lại thần bí, làm cho người ta nhịn không được nguyện dùng một đời để tìm kiếm..."
Dùng một đời để tìm kiếm?
Đây là lời nói láo sĩ diện....
Trong lòng Hứa Khả cười nhạo.
Rõ ràng hắn không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố nghe xonc Thẩm Phỉ Nhiên ca ngợi, cuối cùng còn nghe được hắn nói: "Cho nên, tôi có thể đuổi theo cô ấy sao?"
Chuông vào học vang lên, thiếu niên hững hờ quay người.
Mắt thấy hắn sắp bước vào phòng học, Thẩm Phỉ Nhiên vội vàng hướng về phía bóng lưng hắn lớn tiếng nói: "Này, Hứa Khả đồng học, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi!"
"Có thể —— "
Thanh âm Hứa Khả truyền đến, trầm thấp mà tươi đẹp.
Cùng lúc đó, trong phòng học.
Tai Phong Hoa bỗng nhiên nghe được thanh âm nhắc nhở.
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm - , công lược hoàn thành ! ]
Nữ hoàng bệ hạ vẻ mặt mộng bức.
Trẫm là ai?
Trẫm đang ở đâu?
Trẫm đã làm gì nên tội mà ngươi lại hạ thấp độ thiện cảm của trẫm?!