"Cô đã tỉnh?"
Lông mi dài nhọn run rẩy, cô gái trên giường bệnh mặt mày ốm yếu mở mắt ra.
Đập vào mi mắt là một khuôn mặt tao nhã.
"Tự giới thiệu một chút, tôi là Bạch Thánh Hằng, là người đã giải phẫu tim cho cô."
Người bác sĩ trẻ tuổi mặc áo khoác trắng khí chất tuấn tú, hướng Phong Hoa mỉm cười, lộ ra một cỗ hương vị thoát ly hồng trần.
Hắn tuy rằng cười.
Nhưng mà nụ cười kia cũng không đạt đến đáy mắt.
... Cô gái này rốt cuộc là có bản lĩnh gì, lại để cho tiểu sư đệ tình nguyện bỏ qua tính mạng, cũng muốn cô sống sót.
Chẳng lẽ cũng là bởi vì chữ thích buồn cười kia?
Ánh mắt vui vẻ của Bạch Thánh Hằng càng nhạt nhẽo, nhìn chằm chằm vào Phong Hoa cũng càng thêm lương bạc.
Phong Hoa lười biếng liếc liếc Bạch Thánh Hằng, nhàn nhạt lành lạnh qua loa nói: "Ồ."
Không hứng thú lắm.
Sau khi phẫu thuật đổi tim, ở ngực cô vô cùng đau đớn.
Chẳng muốn cùng cái tên khẩu phật tâm xà này nói lời sắc bén.
Phong Hoa thật không ngờ sẽ tỉnh lại lần nữa.
Cũng như cô thật không ngờ, Hứa Khả chọn vì tình yêu mà chịu chết, đem trái tim cho cô.
Mặc dù nói quyên tặng trái tim khi cơ thể vẫn còn khỏe mạnh là trái pháp luật, nhưng Hứa Khả dĩ nhiên là nắm trong tay quyền lợi đỉnh phong, hắn cam tâm tình nguyện, ai lại dám nói một chữ không?
Một trái tim sống khỏe mạnh, một thánh thủ khoa tim nổi danh quốc tế, giải phẫu xác xuất thành công cao tới % trở lên.
Cô còn sống.
Sống bằng trái tim của thiếu niên kia.
Đồ Hứa Khả lưu lại cho cô, không chỉ là một trái tim cứu mạng, lớn hơn nữa còn có giang sơn Hứa thị.
Giấy trắng mực đen ghi tên người thừa kế là cô.
Cùng Hứa phụ Hứa mẫu không có quan hệ.
Hứa thị có một đoàn đội chuyên nghiệp tinh anh, dù cho Phong Hoa đối với công việc hoàn toàn không biết gì cả, nhưng tài sản Hứa Khả lưu lại cũng đủ để cô nửa đời không lo.
Hứa phụ Hứa mẫu đã từng bị gán nhiều tội danh để giam cầm, cuối cùng lại được Hứa Khả buông tha.
Phong Hoa không đem quyền hành trả lại cho bọn họ, Hứa phụ lại không cam lòng mới tuổi tráng niên bị lấy mất quyền hành, cuối cùng bị Phong Hoa đưa đến đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.
Tuy ông ta đã mất tự do nhưng cũng không cần phải lo lắng cho cuộc sống của ông ta sau này.
-
Hai mươi năm sau.
Đại danh quyền quý tại Phong thành, dĩ nhiên là hai chữ "Hứa Nặc".
Hứa gia đại tiểu thư chỉ xuất hiện ở tiệc sinh nhật năm tuổi, đột nhiên mai danh ẩn tích hai năm, lại đột nhiên lấy thủ đoạn sấm rền gió cuốn, tiếp nhận Hứa thị tập đoàn...
Cuối cùng, cả tòa Phong thành không người không biết đến tên Hứa Nặc.
Cũng tôn xưng cô là: Nữ hoàng thương nghiệp.
Một cô gái đầy quyền lực, địa vị, tiền tài, mỹ mạo, như đến bốn mươi tuổi vẫn chưa từng kết hôn.
Danh sách người yêu trống rỗng, thậm chí ngay cả bạn trai đều chưa từng có.
Thẩm Phỉ Nhiên đã leo lên Vienna Golden Music Hall Piano, ở nước ngoài yên lặng mấy năm vinh quang trở về, từng oanh oanh liệt liệt theo đuổi cô.
Lại đều không ngoại lệ bị lãnh diễm cự tuyệt.
Vị Nữ hoàng thương nghiệp này ngoại trừ thay Hứa thị mở rộng đất đai biên giới, đạt tới cảnh giới huy hoàng từ trước đến nay vẫn chưa từng có, vậy mà tìm không ra một câu chuyện tình yêu nào của cô.
Nhất thời liệt vào truyền kỳ.
Ban đêm.
Trong phòng ngủ, bản nhật ký thình lình được đặt ở đầu giường.
Gió thổi qua.
Trang sách lật qua lật lại.
Trên trang giấy phiếm màu, có một chữ viết tươi sáng rõ nét đến kinh tâm:
Thay vì giam cầm hắn bên cạnh làm nô dịch, không bằng tôn hắn lên làm Vua trong sự phồn hoa.
Phong Hoa có chút nheo mắt, nhìn qua câu chữ cô đã từng xem vô số lần.
Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, ở trong màn đêm im ắng, cũng không biết là nói cho ai nghe:
"Không."
"Không có ai có thể trở thành Vua của trẫm."
Trái tim, tại thời khắc này, nổi lên sự đau đớn chằng chịt.
Nhất định là di chứng sau khi giải phẫu đổi tim lưu lại.