SÁNG HÔM SAUTiếng chim hót ban mai nghe rất vui tai chào đón ngày mới.Một ngày bận rộn lại bắt đầu.Mặt trời bắt đầu ló dạng sau tán cây xanh của thành phố.Những tia nắng yếu ớt đầu tiên chiếu vào khung cửa sổ rọi lên một thiếu nữ đang yên giấc.Mái tóc rối loạn cũng không che giấu được vẻ yêu kiều của cô.Minh Hân mở mắt đứng dậy,vươn vai một cái để đi vệ sinh cá nhân.Đây là thói quen của cô ở thế giới trước kia,nay vẫn còn giữ được.Cô đi từ từ xuống lầu.Mẹ cô và Xuân Hà đang phụ trách làm bữa sáng,ba cô thì vẫn cập nhật tin tức buổi sáng đều đặn như thường lệ qua TV.Mẹ cô là người phát giác ra cô đầu tiên mỉm cười nói:"Buổi sáng tốt lành con yêu!"
"Vâng!Mẹ cũng vậy.Cần con giúp gì không ạ?"Cô mỉm cười nói.
"Không cần đâu!Cậu đi gọi anh trai cậu xuống ăn sáng đi!"Xuân Hà nhanh nhảu trả lời.
Cô nhún vai,đi tới phòng của anh trai mình,gõ nhẹ nói:"Dậy đi anh hai.Đến giờ ăn sáng rồi!"
....
"Dậy đi nào"Cô bắt đầu khó chịu.
....
"Xuân Hà,cậu nấu nhìn ngon ghê!Mình ăn hết nha?"Cô quay đi,cố tình nói to lên.
Quả nhiên,căn phòng đã phát ra tiếng động,có vẻ người bên trong đang cuốn cả lên.Cô đi xuống,ngồi vào bàn ăn.Xuân Hà không thấy Hà Minh định hỏi thì từ đâu Hà Minh phóng như xe công thức xuống ngồi vào bàn ăn.
"Hà Hà,anh sẽ ăn hết đồ ăn do em làm,không cần con nhỏ đáng ghét này đâu?"Cậu ta vỗ ngực tự tin nói.
Minh Hân chỉ khẽ nhếch môi,cô đã đọc qua nguyên tác rồi nha.Nữ chủ gì cũng giỏi,duy chỉ có nấu ăn nếu nói nhẹ thì hơi tệ còn đúng ra thì cực kì..khủng khiếp.Vì vậy,cô chỉ nhìn anh trai cô bằng ánh mắt mà một người già dặn nhìn một kẻ trẻ người non dạ.
MỘT LÚC SAU
Hà Minh tuy vẫn giữ được khuôn mặt bình tĩnh,nhưng cô thừa biết nội tâm cậu ta đang gào thét dữ dội.
"Thế nào?Có..ngon không?Đây là lần đầu em làm."Xuân Hà lúng túng hỏi.
Hà Minh cố gắng nói gì đó,nhưng người ta chỉ nghe cậu ta phát ra vài tiếng nhỏ vì bị nghẹn(Để tui phiên dịch cho nè)
"Uhm.Ngon lắm.Nhưng lần sau hãy để anh phụ nhé."
"Ý anh tớ là cậu nấu ngon lắm,mong sẽ nấu cho anh ấy ăn tiếp."Minh Hân quyết định trả thù vụ khi nãy
Trong khi Xuân Hà hào hứng thì Mặt Hà Minh lại đen như than,cậu liếc ánh mắt đầy uất hận nhìn đứa"em gái tốt của mình":"Mày chết với anh!"
Cô mỉm cười,nhưng nụ cười này lại nguy hiểm thật sự:"Anh có thể thử,em không ngại."
Hà Minh nhìn cũng ghê đấy!Nhưng có ghê bằng một sát thủ tay đã nhuốm máu hơn hàng nghìn mạng người không?Đương nhiên là không rồi!Hà Minh cảm thấy sống lưng lạnh toát,thầm than sau này nhất định nghe lời em gái,không nên trêu.
Sau khi dùng bữa xong,cô định đi học bài thì có tiếng gõ cửa.Cô chạy ra mở cửa thì thấy bên ngoài là học tỷ của cô,Hàn Như Băng.Nhưng cô bị đứng hình mất giây.Học tỷ đây là..ăn diện?
Hàn Như Băng đang mặc đồng phục của trường như mọi khi.Nhưng có thể thấy nàng đánh bóng môi một chút.Mái tóc thường ngày hay buộc lên của nàng nay đang xõa dài xuống ngang vai làm vẻ thanh lịch của nàng nay còn thêm một tầng yêu mị.Số là thế này,Hàn Như Băng sau khi đọc lá thư đã thức dậy khá sớm vào buổi sáng để nghiên cứu cánh trang điểm,cách buộc tóc cho hợp với phong cách bản thân.Nàng còn cố ý đeo một cái dây chuyền màu can nhỏ,trên có khắc một viên đá đỏ(màu yêu thích của cô).Còn cố ý lựa chọn quà thật tốt để "ra mắt"ba mẹ vợ.Khi nhìn thấy cô có phản ứng như vậy thì trong lòng nàng cảm thấy vui sướng vô cùng.Tuy là mọt sách nhưng nàng cũng có mị lực rất lớn đó nha.
"Ai vậy con?"Mẹ cô hỏi vọng từ phòng khách ra.
"A là học tỷ của con ạ.".Tiếng gọi của mẹ cô làm cô thoát ra khỏi cơn mê,vội vàng đáp.
"A chào cháu.Cháu đến chơi à.Mời vào."Mẹ cô tiếp đón niềm nở.
"Vâng.Cháu xin phép ạ."Nàng mỉm cười trả lễ.
Cô đang hơi mơ hồ,học tỷ làm gì ở đây,còn trang điểm đẹp như vậy.Hay là đến tìm anh trai cô.Hỏng bét!Cô cũng vội chạy theo vào phòng khách thì thấy nàng đang cười nói vui vẻ với cha mẹ cô và Xuân Hà.
"Con ngồi đi,chúng ta cùng nói chuyện."Mẹ cô nói
Nàng mỉm cười ngồi xuống,rồi nhìn sang cô.Cô hơi giật mình,một hồi lâu mới hiểu ý mà ngồi xuống bên cạnh nàng.(Người ta nói đó là giác quan thứ sáu giữa vợ chồng đấy.)
"Hôm nay con đến là muốn mời học muội cùng đi chơi sẵn tiện đến tham quan địa điểm đã bàn từ trước."Nàng mở lời.
Ba mẹ cô dương như đã phát hiện ra điều gì.Nhìn cách nãy giờ hai đứa nó giao tiếp thì cũng hiểu rồi.Cô bé này nhằm trúng con mình rồi.
"Uhm.Mong con sẽ giúp đỡ con bé.Minh Hân,đi chuẩn bị đi con."Mẹ cô nói.
Cô gật đầu rồi tiếng lên lầu để sửa soạn.
Ba mẹ cô bắt đầu tra hỏi
"Con gái à,con gặp con bé lúc nào vậy?"
"Con thấy con bé có sở thích gì đặc biệt không?"
Hàng loạt câu hỏi dồn dập nhưng nàng vẫn trả lời được làm ý nghĩ kia của ba mẹ cô càng thêm chắc chắn
"Con có ý với con bé phải không?"Ba cô vào thẳng vấn đề.
Nàng hơi đỏ mặt,khẽ gật đầu.
Ba cô mỉm cười:"Vậy được rồi.Ta đã nghe rất nhiều điều vè con và ta cũng tin con là một người tốt.Chăm sóc con bé hộ ta nhé.Ta tin tưởng ở con."
Nàng ngạc nhiên nhưng cũng rất xúc động.Trong lòng nàng đang bùng lên một ngọn lửa quyết tâm.
Tiểu kịch trường:
Băng:Cha vợ đã tạo điều kiện,cớ sao không bắt lấy.QUYẾT TÂM
Hân:Ơ kìa?Em đã đồng ý đâu?