Hà Minh đen mặt nhìn hai con người đang ân ái mà không biết ngại kia.Như Băng đang vùi mặt vào cỗ của Minh Hân,tham lam hít ngửi hương vị của cô.Cô sủng nịch đưa tay xoa đầu bé mèo nhỏ nhà mình.Hà Minh cả thấy mình sắp ngạt chết rồi,tự nhiên sáng đã ăn bữa sáng"tốt lành" do Xuân Hà chuẩn bị làm cậu bất tỉnh tiếng đồng hồ,mới vừa tỉnh dậy thì lại thấy màn này.Minh Hân từ nãy tới giờ đều quan sát nhất cử nhất động của Hà Minh,trong lòng đang hả hê,nhưng cũng thấy tội cho ông anh nhà mình quá.Thôi thì hôm nay làm người tốt lần vậy.Minh Hân lên tiếng:"Sao vậy anh trai?Ngồi đây xem bọn em ân ái cô bộ thích nhỉ?"
Hà Minh đen mặt:"Thích?Thích cái beep nhà chúng mày!Thôi!Để không phá hủy không khí lãng mạn của hai đứa anh xin phép cáo lui."
Minh Hân khẽ nhếch môi:"Nghe nói ba mẹ của Xuân Hà đang tìm con rể tương lai thì phải?Đối tượng là một thanh niên học giỏi này,đẹp trai này,lại ngoan hiền và lịch sự nữa."
Hà Minh lập tức phóng như bay đến chỗ của cô,nắm vai cô lắc mạnh:"Có thật không?Không thể như thế được?Sao Hà Hà không nói với anh?Chết tiệt?"
Như Băng nãy giờ im lặng lắng nghe cuộc đối thoại thì cũng đen mặt,đẩy tay của Hà Minh ra:"Không được động vào bảo bối của em!"(Tác giả:Tôi nghe có mùi chua chua đâu đây:))
Hà Minh cũng lấy lại bình tĩnh,hỏi:"Vậy...mày có cách giúp anh không?"
Cô mỉm cười:"Đương nhiên là có!Nhưng mà..."
Hà Minh sốt ruột:"Được!Cái gì cũng được!Chỉ cần mày chỉ anh cách thì làm gì anh cũng làm!"
MInh Hân đạt được ý nguyện vui vẻ:"Anh phải đổi phòng với em đó."
Hà Minh đồng ý ngay:"Được,anh đồng ý."
Thế là Minh Hân nói kế hoạch của mình cho Hà Minh nghe,nghe xong thì cậu ta khoái trá chạy đi thực hiện ngay.
Như Băng ôm cô vào lòng,mỉm cười xấu xa nói:"Được nha bảo bối!Phòng của anh trai là phòng cách âm!Như vậy em có thể thoải mái rồi!"
Cô đỏ mặt,đẩy nàng ra hờn dỗi nói:"Còn không phải lỗi của chị à?Lúc nào cũng muốn người ta!Làm cho giọng em giờ trầm luôn rồi nè!"
Nàng cười cười ôm cô dỗ dành:"Bảo bối đừng giận mà!Lỗi của chị.Chị biết sai rồi.Nhưng mà vợ ơi,bây giờ ba mẹ vắng nhà rồi,anh trai đang bận truy thê.Không bằng chúng ta làm gì vui vẻ một chút đi."
Cô nghe trong lời nói của nàng tìm tàn sự xấu xa,định từ chối thì đã bị nàng hôn cho đến mơ màng.Nàng bế cô lên,ý đồ đã quá rõ ràng:"Vợ ơi,cùng vận động nào ~"(Tác giả:Này này,tôi biết các bác đang mong chờ gì đấy.Nhưng không có đâu:))
QUAY TRỞ LẠI VỚI HÀ MINH
Kế hoạch Minh Hân chỉ cho cậu là nên chủ động tấn công ngay vì ngày mai sẽ là ngày gặp mặt.Minh Hân còn gợi ý cho Hà Minh mua hoa cúc vì đây là loài hoa yêu thích của Xuân Hà.
Hà Minh đến trước cửa phòng của Xuân Hà,sửa sang lại quần áo cho gọn gàng.Gõ cửa,Xuân Hà với bộ áo ngủ màu trắng bước ra mở cửa cho cậu.Hà Minh bước vào phòng,lấy hết can đảm
"Này,này Hà Hà,anh có chuyện muốn nói"
"Uhm,anh nói đi."
"Thì,thì...Anh và em đã quen biết nhau được gần năm rồi.Và,và...trong khoảng thời gian đó thì anh nhận ra là bản thân lỡ cảm nắng em rồi.Nụ cười của em là động lực để anh học tập.Nước mắt của em là động lực để anh phấn đấu.Anh biết mình là người khá cục súc và không được lịch sự.Nhưng anh sẽ cố để thay đổi.Nên cho anh cơ hội được không,Hà Hà?"
Xuân Hà từ nãy đến giờ im lặng cũng rơi lệ nhưng ra giọt lệ của hạnh phúc:"Vâng,em cũng rất thích anh!"
Cả hai vui mừng vì cuối cùng nỗi tương tư trong lòng suốt nhiều năm cuối cùng cũng được giải quyết.
Xuân Hà tò mò:"Sao hôm nay anh bạo vậy?"
Hà Minh vỗ ngực tự tin:"Để tránh cho thằng kai hốt em!"
Xuân Hà:"Hả?Ai?
Hà Minh:"Còn giả ngơ?Là người em sẽ đi gặp mặt vào ngày mai!"
Xuân Hà:"Nhưng ngày mai em đi thăm ông nội mà."
Hà minh ngớ người:"Nhưng Minh Hân nói..."
Xuân Hà bật cười:"Anh lại bị Hân Hân lười rồi."
Hà MInh:"CỐ MINH HÂN!ANH VỚI MÀY KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG."
Ở MỘT NƠI NÀO ĐÓ
Minh Hân hắt hơi nãy giờ làm Như Băng lo lắng:"Em ổn chứ?"
"Vâng,chắc anh hai đang la lối ầm lên rồi!"Cô đáp
"Uhm.Vậy mình tiếp tục nhé?"
"KOOOOO"
Nàng cười cười nhìn cô bé nhà nàng xù lông,hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cô.
"Chị yêu em,vợ à"
Cô thấy trong lòng cỗ ấm áp dâng tràm,vòng tay ôm nàng:"Uhm,em cũng yêu chị."