An,bóng hồng duy nhất trong đội cận vệ mà Minh Hân sở hữu,cũng là người đội trưởng và là người mạnh nhất của đội cận vệ.Nói một chút về An,cô rất lạnh nhạt với mọi người xung quanh,chỉ thể hiện một chút ít cảm xúc khi ở với Minh Hân,còn nhiều hơn thì với Tuyết Nhi.Thật ra khi sinh ra,An là cô bé hoạt bát,hòa đồng và rất đáng yêu.Gia đình cô có người,cha mẹ và cô.An đã từng rất hạnh phúc,có thể sống một cuộc đời yên bình.Nhưng trớ trêu thay,khu vực mà làng cô ở là ngoại ô của kinh đô,noiwtanas công thường xuyên của lực lượng quân phản động.Để rồi một ngày,cô bé An đã tận mắt chứng kiến ba mẹ ngã xuống dưới tay của quân giặc.Cô lao đầu bỏ chạy,biết rằng nếu ở lại sẽ làm uổng công cầm chân của cha mẹ.Cô lang thang khắp nơi,cầu xin sự giúp đỡ nhưng tất cả nhận lại là ánh mắt chán ghét của tất cả mọi người.Khi cô tuyệt vọng nhất thì Minh Hân đã đến và cứu rỗi cô khỏi sự u ám đáng sợ ấy.Tuy nhiên,di chứng cho những cú sốc tinh thần quá lớn đã khiến cô mất đi cảm xúc và luôn bị dày vò bởi những cơn ác mộng khủng khiếp.
...
An giật mình tỉnh dậy,cô lại mơ đến giấc mơ khủng khiếp ngày trước.Cô lạnh người,nhưng xung quanh phòng lại quá trống vắng nên không tìm được hơi ấm nào có thể xoa dịu cơn ác mộng vừa rồi.Những lúc thế này,An thường co người lại một góc,nhớ về cha cô,về mẹ cô,về xóm làng của cô.Có lẽ đây là khoảng khắc duy nhất cô có thể khóc.Để rồi ngày mai cô sẽ lại là An khác biệt, kẻ khoác lên tâm hồn vỡ ran của mình bộ ngoại trang lạnh lùng,tàn nhẫn để che đậy sự yếu đuối ấy.Chợt cô nhận ra có mùi hương quen thuộc xung quanh,chưa kịp phản ứng thì một vòng tay ôm cô vào lòng,tham lam ngửi lấy mùi hương của cô.Đây không phải là lần đầu Tuyết Nhi thấy người khác khóc,nhưng khi thấy An khóc thì nàng lại không nhịn được mà muốn ôm An vào lòng,muốn an ủi cô.An cũng quay đầu dụi mặt vào hõm cổ kia,bộ dáng như mèo con đang làm nũng.
"Sao vậy?"nàng hỏi
"Mơ thấy ác mộng!"Khác hẳn với mọi ngày,giọng An lúc này nhỏ nhẹ và có chút khêu gợi.Nhi đưa tay nâng cằm của An lên,đặt vào đôi môi kia nụ hôn như sự an ủi lớn nhất.An nhắm mắt hưởng thụ hương vị ngột ngào của người kia.Sau khi kết thúc,mặt và tai của An đỏ ửng lên như động tình khiến cho Nhi không khỏi nuốt ngụm nước bọt.An nhận ra điều này,cô thầm mỉm cười rồi đưa tay chạm lên khuôn mặt của nàng:"Sao vậy?Muội không muốn tiếp tục sao?"Khỏi phải nó là mặt Tuyết Nhi giờ không khác quả cà chua là mấy,cô tức giận định giáo huấn người kia thì bất ngờ bị An đưa tay ra sau gáy kéo nàng lại gần.Một lần nữa,cả hai rơi vào triền miên,một lần nữa Nhi lại thấy An khóc,nhưng lần này là khóc vì hạnh phúc.Đêm khuya,trăng sáng soi rọi vào hai thân ảnh đang quấn lấy nhau,làm nổi bật thêm cho cơ thể mỹ miều của người và không khí lại cáng ái muội.Một hồi lâu,An cong người lên,đón nhận sự cao trào lần đầu trong đời.Xong chuyện,An cũng thiếp đi nhưng với nụ cười trên môi.Tuyết Nhi ngắm nhìn ái nhân,thỏa mãn đặt lên trán cô nụ hôn cùng câu nói"Ngủ ngon,bảo bối!"
Bên ngoài
Minh Hân khóe mắt giật giật,cô cũng không nhờ trong An lạnh lùng và mạnh mẽ thế mà lại nằm dưới.Nhưng khoan,Tuyết Nhi sao lại ở đây?Vậy không lẽ...Vừa nhận ra nhưng chưa kịp hành động,cô bị nàng kéo ngay vào lòng.Minh Hân ngây người đón nhận hơi ấm bất ngờ từ Thanh Hàn
"Nương tử,không nên nhìn lén người khác đâu,như vậy là xấu!"Thanh Hàn vừa nói vừa phả hơi thở vào lỗ tai đang đỏ bừng của cô.
"Chi bằng chúng ta tự mình thực hành đi."Nàng bế cô lên,nở nụ cười xấu xa.
Đôi lời cùng tác giả:Ai trong các người nghĩ An là công nhỉ:)