Trải qua gần năm trời tranh đấu,cả hai quốc gia đã giằng co quá lâu.Lực lượng và tài nguyên dùng để tiêu thụ cho cuộc chiến này ước tính có thể dùng để xây tòa lâu đài.Là một nữ tướng quân dày dặn kinh nghiệm trận mạc,Minh Hân biết bản thân không thể để tình hình này tiếp diễn được.X quốc tuy đang yếu thế,nhưng viện binh cùng kẻ chủ mưu của họ là thứ khiến cô e ngại.Đêm dài lắm mộng,Minh Hân quyết phải mở một chiến dịch gây đột biến để khiến quân giặc bất ngờ,từ đó sẽ kết thúc cuộc chiến phi nghĩa một lần và mãi mãi.Nhưng làm thế nào bây giờ?Đây là thứ khiến Minh Hân đau đầu mấy ngày liền.Nơi giặc chọn làm căn cứ là một vùng trũng của thung lũng ở biên giới phía Nam.Tuy là thế nhưng đây là một địa hình tấn công lẫn phòng ngự hết sức lợi hại.Tên tướng quân của giặc không hổ danh là kẻ đánh trăm trận trăm thắng.Hắn đã sớm cho người đào nhiều lối từ vùng trũng ấy,đặc biệt là những lối cực kì sâu,có khi có thể chạm đến chân của lâu đài.Cô đã nhiều lần thử tìm kiếm chúng,nhưng đa số đều thất bại.Cô cũng đã thử bắt tù binh để tra hỏi nhưng đều vô dụng vì khi chưa kịp moi móc thông tin thì chúng đã tự kết liễu cuộc đời mình.Tấn công là thế,phòng thủ lại càng đáng sợ.Chỉ việc cho mật thám tiếp cận được miệng của vùng trũng ấy đã xem như là kì tích rồi. Trong khi cô ngồi tập trung suy nghĩ cách để giải quyết vấn đề nan giải này thì ngoài cửa,chúng ta thấy được một bóng dáng quen thuộc đứng ở đó.Lâm Thanh Hàn đang đứng đó,khoanh tay nhìn nàng.Miệng tuy cười nhưng lại gây cho người ta cẩm giác ớn lạnh.Nàng tức giận vì ngày rồi,cô không ăn không ngủ,làm lơ nàng mà vùi đầu vào công việc.Tuy biết là việc hệ trọng nhưng nàng vẫn không nhịn được mà ghen tới ghen lui.Nàng đi đến,trực tiếp bế cô lên.Đang tập trung thì bị bất ngờ lơ lửng trên không,Minh Hân theo bản năng bám vào thứ gần nhất để giữ cho bản thân không bị ngã.Qua một lúc khi đã ổn định tâm tình,Minh Hân thở phào nhẹ nhõm,định quay sang giáo huấn con người kia thì miệng bị khóa lại bới phiến môi mềm mại.Cứ như thế,từng luồng không khí của cô bị Thanh Hàn cướp đi không thương tiếc.Đến không không chịu nổi thì Thanh Hàn mới vừa lòng tha cho cô.
"Nàng nói xem,hiện tại,ta nên phạt nàng như thế nào đây?"Thanh Hàn lần nữa biểu hiện ra nụ cười lạnh băng kia.
Cô định phản bác,nhưng nhận ra ngày nay đã không quan tâm nàng,nên hối lỗi cuối đầu,giọng nói mang đầy ân hận:"Xin lỗi tỷ,là lỗi của ta."
Nàng thở dài,nhìn cô hiện tại sao mà dám phạt đây.Cơ thể tuy trong là khỏe mạnh nhưng giờ phút bế nàng lên thì chả khác gì nâng quả bóng hơi vậy.Đôi mắt thâm quầng trên khuôn mặt kia là thứ khiến nàng đau lòng nhất.Nàng bế cô đến bàn ăn,việc đâu tiên là ép cô ăn hết số thức ăn nàng mang đến.Sau khi đã vỗ béo cô xong,nàng không nói gì trực tiếp bế cô đặt lên giường.Một loạt động tác nhanh như chớp của nàng khiến cô sợ hãi,không lẽ vỗ béo xong là thịt à?Nhưng không có gì xảy ra cả,nàng đặt cô xuống,rồi bản thân cũng nằm xuống kế bên cô.Mấy ngày thiếu cô thì nàng cũng không ngủ được,vì vậy hôm nay phải ngủ bù mới được.Cô đỏ mặt,đúng là bản thân càng ngày càng không đúng đắn rồi.Nàng thấy được biểu hiện dễ thương kia của cô,khẽ cười,sau đó nói:"Nương tử,ta yêu nàng!".Mặc dù Thanh Hàn đã nhiều lần nói điều này,nhưng lần nào cô cũng không ngăn được bản thân rung động,đúng là đã yêu đậm sâu thì khó mà thoát được.Cô chủ động vòng tay kéo nàng lại gần,nói:"Ta cũng yêu tỷ,phu quân!"sau đó vùi mặt vào hõm cổ của cô mà chìm vào giấc ngủ.
Buổi đêm,cô yên lặng rời khỏi phòng.Đây chính là kế hoạch của cô.Muốn lừa được quân địch thì trước tiên phải lừa được quân mình đã.Cô và An sẽ đột nhập vào khu căn cứ kia,quyết đấu lần và mãi mãi.Nếu có gì không may xảy ra,cô sẽ bắn pháo hiệu cho pháo thủ nã đạn,đồng quy vô tận với kẻ thù.Quả như cô đoán,kẻ địch không ngờ sẽ có tập kích vào ban đêm,hơn nữa chỉ với người.Chúng trở tay không kịp,từng lớp từng lớp quân ngã xuống.Thung lũng ấy nhuốm đậm màu đỏ.Đột nhiên,Minh Hân nhận thức luồng sát khí mạnh mẽ đang lớn dần.Trước mặt cô bây giờ là tên chủ tướng đó,kẻ đã một mình gϊếŧ hại nhiều sinh mạng trong cuộc chiến.Hắn cao,thân hình đầy sẹo,đôi mắt luôn thể hiện ham muốn gϊếŧ chóc.Cô lao vào giao đấu với hắn.Nhưng vũ khí của hắn là đại đao nặng ít nhất tấn,cộng với việc cô đã thấm mệt sau khi tiêu diệt hầu hết đội quân,cô dễ dàng bị hắn áp đảo.Khi bị dồn vào chân tường,cô bỗng thấy hình ảnh của mọi người,con dân của đế quốc,gia đình cô và Thanh Hàn.Nó cho cô động lực,nâng đỡ cô gắng gượng mà quyết đấu trận sống còn với hắn.
Sáng hôm sau
Thanh Hàn dẫn quân đến khu vực thung lũng ấy.Là chồng của Minh Hân,sao nàng lại không hiểu nương tử nhà nàng đang mưu tính gì.Thứ duy nhất nàng không ngờ là cô sẽ thực hiện nó vào ban đêm.Đến nơi,Tuyết Nhi hốt hoảng chạy đến bên An đang tựa lưng vào gốc cây.An đã chặn đường các tướng lĩnh thân cận của tên chỉ huy.Dù nàng mạnh vượt trội chúng nhưng số lượng ấy đã đưa nàng vào thế thập tử nhất sinh.An cố gắng chút sức lực cuối cùng chỉ tay vào sân đình trước mặt.Thanh Hàn tiến vào,sau đó nàng như chết đứng tại chỗ.Kia là xác của tên chỉ huy,hắn bị chém người thành đôi.Xung quanh cũng là một bãi chiến trường đẫm máu,ước tính số lượng có thể là hàng trăm,hàng ngàn.Minh Hân đang ngồi trên bậc thềm.Người cô đày những vết thương sâu,mắt vấy khắp khuôn mặt của cô.Khi nhìn thấy Thanh Hàn,cô cố hết chút sức lực còn lại tiến lại gần cô.Nàng đỡ cô,lòng đầy chua xót cùng tưc giận.Tại sao không gọi nàng theo cùng,tại sao không nói với nàng?Như biết được ý nghĩ của người thương,Minh Hân nở nụ cười yếu ớt nói:"Ta không muốn tỷ bị thương,không muốn người ta yêu dấn thân vào nguy hiểm,không muốn thấy tỷ đổ máu!"Khóe mắt Thanh Hàn đỏ lên:"Nhưng ngộ nhỡ nàng xảy ra chuyện gì thì sao,lỡ mà..!"Chưa kịp nói hết thì đôi môi ngọt ngào của cô đã chạm vào nàng.Hai phiến môi ma sát đưa cả hai vào triền miên.
"Không phải bây giờ ta đã ổn rồi sao?Tỷ không cần lo lắng nữa.Phu quân,người ta muốn về nhà ~"
"Uhm!Về nào!Về nhà của chúng ta."