[ Sao cô lại khiến nữ chính hiểu lầm?]
Góc độ đặc biệt như thế tuyệt đối không phải trùng hợp.
Ai tin chứ nó không tin.
- Không phải bọn họ là một đôi à?
[ Thì liên quan gì?]
- Một cặp không nên tin tưởng nhau?
[ Đừng bảo cô chia rẽ bọn họ vì muốn thử thách đấy nhé.]
- Chướng mắt nhân vật chính mà thôi, đừng nghĩ nhiều.
Vẫn không hiểu nổi tư duy của kí chủ nhà mình.
- Mi đi theo ta làm gì? Phòng bệnh Cố Dịch Lãng ở bên trên.
Dạ Tịch vẫn không nhịn được nhìn nhóc con lẽo đẽo theo mình.
Từ khi cô rời nhà vệ sinh đến giờ, nó không lao lên ôm chặt chân cô nữa mà đáng thương hề hề theo sau, bộ dáng kia như thú nhỏ bị bỏ rơi, sống chết bám lấy người vừa vứt bỏ nó.
- Chị, chị thật lợi hại.
- Ta không có em trai, đừng gọi loạn.
Ừ, trên có một người chị gái.
Tự nhiên khen ngợi ta làm gì, ta sợ hãi.
- Chị, chị thực sự không giúp em sao? Nhóc đáng thương, yếu ớt như em phải làm sao đây.
- Không biết, không quen, không gặp lại.
- Dạ Tịch phiền lòng phẩy tay.
- Chị, cầu xin chị, cứu em với.
- Nhóc con chạy đến gần Dạ Tịch, nhưng lần này nó không nhào lên mà đứng cách cô một bước chân, ngước mắt đối diện cô, bên trong chỉ có hoảng loạn và sợ hãi.
Sợ hãi là thật, lần này nó không giả vờ, nó thật sự sợ hãi.
Loại kinh sợ như ấu thú bị ép tách khỏi mẹ, ném vào vô hạn hắc ám, yêu ma quỷ quái giương nanh múa vuốt trực chờ nghiền nát nó.
Chơi vơi chạy khắp cùng trời vẫn không tìm được ánh sáng.
Tuyệt vọng như cỏ dại lan tràn, nhấn chìm chút ý nghĩ cuối cùng.
Hắc ám thôn phệ.
- Mi chắc chắn chứ?
Không biết nghĩ đến cái gì, đường cong trên môi Dạ Tịch chợt ảm đạm xuống, đèn hành lang không biết làm sao mà lóe lên một cái rồi tắt ngúm.
Chấp nhận rồi sẽ không còn đường lui đâu.
Lần này Cố Mặc Vũ có chút chần chờ nhìn người ẩn trong bóng tối.
Nó có chút không chắc chắn mình chọn đúng người không.
Cô…dường như còn đáng sợ hơn nó tưởng.
Cái giá...nó gánh nổi không?
Ha.
Vào khoảnh khắc Dạ Tịch muốn quay người đi thì nghe thấy một âm thanh rất nhỏ:
- Chắc chắn.
Cố Mặc Vũ cắn răng nói với theo.
Phóng lao thì phải theo lao.
Đánh cược một lần đi, thành thì một bước lên mây, bại thì tan xương nát thịt.
- Hợp tác vui vẻ.
Đèn rẹt rẹt sáng lên.
Cô gái đứng trong ánh sáng xanh mỉm cười nhìn Cố Mặc Vũ, ôn hòa và ấm áp.
Cô hơi khom người, vươn tay ra trước mặt nó, những ngón tay trắng nõn, đường nét rõ ràng.
Thật đẹp.
Nhóc con vô thức bị hấp dẫn mà đặt tay vào tay cô.
Lòng bàn tay khô ráo, mềm mại, hơi ấm trong tay cô như thông qua tay nó lan khắp toàn thân.
Cố Mặc Vũ lờ mờ cảm thấy bản thân có gì đó thay đổi.
Cô là ai?
Cảm thấy kí chủ vừa đạt thành giao dịch hắc ám nào đó, nhưng nó không có chứng cứ.
- -------------
Thần sắc mẹ Đường hôm nay tương đối tốt, còn có tâm trạng hỏi đến dì Trương, may mà cô lừa gạt xong rồi.
Cũng không thể nói bà ta vào tù bóc lịch rồi đúng không? Tim mẹ Đường không tốt, chuyện không quan trọng vẫn là không đề cập thì hơn.
Chuyện hôm đó cuối cùng vẫn nháo đến tai Cố Dịch Lãng.
Người Cố gia dù xuất phát từ tâm lí gì cũng không thể để người trên danh nghĩa của nhà mình bị ám hại như thế, nhất quyết theo đến cùng.
Dù đã được giảm nhẹ nhưng dì Trương vẫn phải ngồi tù năm.
Một người mẹ đang nuôi con gái bệnh tim, năm chính là cả đời.
Cố Dịch Lãng nhìn không được vẫn là tài trợ toàn phần cho con gái dì Trương chữa bệnh.
Đối với việc này Dạ Tịch bày tỏ: thương nhân đúng là thương nhân, lợi dụng người ta đến hơi thở cuối cùng.
Đưa bà ta vào tù vẫn thu được một phần ân tình lại được một phần danh tiếng.
Cũng không phải cô nghĩ xấu mà bản thân người kia đã không tốt đẹp gì.
- Ông ấy hôm nay lại đến sao? - Mẹ Đường vừa lật một trang sách vừa hỏi người hộ lí vừa mang nước vào.
Người nào đến?
- Vâng, Nhan tổng đã đứng ngoài nửa tiếng rồi.
Nhan gia chủ? Vừa rồi cô đến cũng không thấy ông ấy.
- Dì bảo ông ấy về đi.
- Mẹ Đường thở ra một hơi.
- Vâng.
Người hộ lí rót cho mẹ Đường cốc nước ấm liền đi.
- Có gì muốn hỏi sao? - Mẹ Đường bưng cốc nước uống một ngụm rồi ôn hòa nhìn Dạ Tịch.
Chẳng qua trong mắt không có bao nhiêu thanh thản.
Một chữ "không" đến miệng lại bị nuốt trở về.
Dạ Tịch không nói mà chỉ an tĩnh nhìn mẹ Đường, tư thế kia rõ ràng là sẵn sàng nghe chuyện xưa.
Nhan lão gia chỉ có duy nhất mẹ Đường là con thân sinh nhưng tính cách bà không đủ quyết đoán, không thể làm chủ một phương.
Nhan lão gia chỉ có thể chọn ra trong đám hậu bối một người ưu tú nhất thay ông tiếp quản Nhan gia.
Người này chính là Nhan gia chủ hiện tại.
Nhan gia chủ là anh họ của mẹ Đường, quan hệ với bà cũng khá gần gũi.
Ông ấy đối xử với bà rất tốt, khắp nơi che chở, cưng chiều bà, dù bà tuổi trẻ bồng bột, khắp nơi gây chuyện cũng dọn đường cho bà.
Biến cố xảy ra khi mẹ Đường gặp Đường gia chủ rồi một lòng mê say ông ta.
Người Nhan gia dù cố khuyên can vẫn không thành, nhất là thái độ cứng rắn quá mức của Nhan gia chủ lúc đó khiến bà để ý.
Khi mẹ Đường hi sinh danh tiết vì Đường gia chủ, Nhan gia chủ trong cơn giận dữ suýt chút nữa đã hành động thiếu suy nghĩ, khi ấy mẹ Đường mới rõ ràng, tình cảm của Nhan gia chủ dành cho bà không chỉ đơn thuần là tình cảm của anh trai với em gái.
Mẹ Đường không chấp nhận nổi, ngay trong đêm rời đi Nhan gia, không ai liên lạc được.
Khi đó bà mới hơn tuổi.
Đến khi người Nhan gia tìm được bà đã tự dày vò đến thảm thương.
Đại khái xuất phát từ tâm lí tội lỗi, Nhan gia chủ khắp nơi tránh mặt mẹ Đường, chỉ âm thầm nhìn bà từ phía xa.
Trong tiềm thức nguyên chủ chỉ ám thị rằng cô ấy không muốn về Nhan gia nhưng lại không thể nhớ nổi lí do.
Hẳn là xuất phát từ câu chuyện này đi.
Một bên là mẹ, một bên là người luôn yêu thương, chiều chuộng mình, tiểu Dạ Tịch khi đó không biết nên làm thế nào nên chọn cách quên đi.
Không ngờ tiền nhân còn có một đoạn giai thoại hấp dẫn như thế.
Chẳng trách cô luôn cảm thấy cái nhìn của Nhan gia chủ với cô rất vi diệu.
- Bây giờ nghĩ lại, trước kia đúng là ngây thơ mà.
- Mẹ Đường chế giễu cười, không biết là tự giễu bản thân hay đang cười ai.
- Con ở đây.
- Cảm ơn con Tiểu Tịch.
Mẹ không sao.
- Mẹ Đường nhợt nhạt cười.
Buồn thương man mác.
Nắng nhạt rũ xuống khiến sàn gỗ ánh lên sắc màu nhu hòa, phòng bệnh cũng bớt đi ảm đạm, u ám.
- ---------------
Mặc dù ở Nhan gia rất tốt nhưng thân là một pháo hôi có tu dưỡng Dạ Tịch không thể không nhìn qua Đường gia chủ một chút.
- Vị tiểu thư này, phía trước mới xảy ra tai nạn, chắc phải tắc ít nhất tiếng nữa.
Cô xem...
Tài xế taxi vừa đi nghe ngóng tình hình về báo lại như vậy.
- Được rồi, chú tìm đường khác đi.
- Dạ Tịch không ngẩng đầu khỏi điện thoại phất tay với tài xế.
Người tài xế ngồi vào xe, quay xe đi vào một con đường khác.
Đường đi khá nhỏ, giờ đang giữa trưa lại càng vắng vẻ, vòng vòng vèo vèo đến chóng mặt.
Trời vừa nắng không bao lâu đã mây đen vần vũ khiến con đường càng lộ vẻ âm trầm, áp bách.
Không phải bẻ lái sang kịch bản kinh dị đấy chứ?
Ánh sáng không tốt, Dạ Tịch cũng bỏ qua điện thoại, người ngả xuống ghế như muốn ngủ.
- Tiểu thư...!vị tiểu thư này...
Không biết tài xế gọi bao nhiêu câu, đáp lại ông ta chỉ là tiếng thở đều đều.
Xác định người sau đã hoàn toàn ngủ mất, nét thật thà trên mặt ông ta cũng được cất đi, vẻ gian xảo hiện tại mới lộ rõ.
Gửi xong một tin nhắn ông ta liền đi vào con đường nhỏ bên cạnh.
- Đưa người đến rồi chứ?
- Đưa...đưa rồi.
- Làm rất tốt, trở về thưởng cho mày.
- Không...không cần.
Anh Mã, anh cho người ra đưa cô ta vào đi.
- Chờ chút.
Mày canh chừng nó cho cẩn thận.
- Vâng...
Điện thoại gác máy, người tài xế run như cầy sấy, cẩn thận ném điện thoại ra xa.
Trên cổ ông ta hiện đang đặt một lưỡi dao sắc bén, chỉ cần di chuyển mạnh một chút liền xong đời.
- Tôi đã làm theo lời cô nói rồi...Có thể...
- Không thể.
- Thanh âm mát lạnh vang lên bên tai lại phá lệ âm trầm như ma quỷ.
Cô gái vốn nên hôn mê không rõ trời đất lại đang cầm dao đe dọa ông ta.
Ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ được sao một cô gái như cô ra ngoài mang theo dao gọt trái cây làm gì? Hơn nữa còn là loại sắc bén không cần tiền như thế.
Không phải nói cô chỉ biết chút quyền cước mèo cào à?
Mèo cào mà như cô thì ai đỡ được hả?
- Mi nói xem, ta có phải mới là nữ chính không?
[ Cô lại chưa uống thuốc sao?]
- Mi không cảm thấy thế sao? Pháo hôi đi đường cũng bị bắt cóc sao? Tác giả yêu ta à? Cho ta nhiều đất diễn thế làm gì?
[ Kí chủ, cô yên tâm, tôi là hệ thống uy tín, cô tuyệt đối là pháo hôi lĩnh cơm hộp từ tập .]
Hệ thống mệt tâm quá, luôn phải chuẩn bị tâm lí cho kí chủ tỉnh ngộ.
Sao cô bảo chướng mắt nhân vật chính cơ mà, sao lại đòi làm nhân vật chính nữa?
Không phải cô muốn làm nhân vật chính nên ám hại họ chứ?
Kim Quang đột nhiên đưa ra suy đoán to gan.
Kí chủ âm mưu thế ư?
- Mi bổ não linh tinh cái gì? Không phải nghĩ ta cạnh tranh chủ vị mà ám toán đôi chính đấy chứ?
[ Không phải thế sao?]
- Không thấy hào quang nhân vật chính của ta sao? Ta còn cần hành động thừa thãi vậy không?
[ Không thấy, cái gì cũng không thấy.
Cô không thể suy nghĩ như người thường sao?]
- Ta mà là người thường? Ta là thiên tài!
Ha ha, cô cứ tiếp tục ảo tưởng đi.
- -----------------
Thời gian cũng không lâu lắm, từ phía xa đã có một chiếc xe toàn thân đen đi tới, hơn nữa còn là loại điển hình dân bắt cóc yêu thích trong TV.
Những người này làm việc cũng cẩn thận, không tiến đến sát mà đỗ ở vị trí không xa không gần.
Người trên xe cũng chỉ có người đi xuống, đây là khinh thường ta trói gà không chặt à? Không phải nên cử nhiều người một chút sao?
Xe taxi cũng không có kính chống nhìn trộm, chỉ cần đến gần đã có thể thấy toàn cảnh bên trong.
Tài xế đổ gục trên vô lăng, không biết là ngất đi hay là chết luôn rồi, đằng sau xe lại không có bóng quỷ ảnh.
Người đâu?
Ba người cảnh giác nhìn nhau rồi cùng hướng mắt vào căn nhà hoang gần đó.
Con đường này thông suốt liền mạch không có vật cản đủ lớn để che chắn một người, xe bọn họ lại đỗ ở phía đối diện, thời gian di chuyển đến đây không quá phút không đủ để cô chạy đi đâu.
Nơi khả dĩ nhất chỉ có thể trong ngôi nhà hoang này thôi.
Khi ba người đang căng thẳng cẩn chuẩn bị vào vị trí để tấn công vào nhà thì một tiếng súng đột ngột vang lên như chặt đứt nhưng dây thần kinh đang căng ra.
Phương hướng này…Không phải xuất phát từ xe bọn họ à?
Thế nào lại lau súng cướp cò rồi?
Đừng nói là ba người bọn họ không rõ đến người chứng kiến toàn cảnh như Kim Quang còn chẳng hiểu gì cơ mà.
Bước đầu suy đoán không sai nhưng ai biết cô không trốn luôn mà lại đi đến mở cửa xe bên kia.
Điểm kì lạ chính là dù cô quang minh chính đại đi tới thì cả người trên xe và ba người kia đều không nhận ra.
Đã từng nhìn thấy một lần cách dùng bùa tà đạo của cô, Kim Quang lập tức quét một vòng nhưng lần này lại chẳng có vật phẩm kì lạ nào cả.
Lần này thực sự cô không dùng đạo cụ gì chỉ là lợi dụng lí thuyết điểm mù của mắt mà thôi.
Đương nhiên điểm mù cũng không kì diệu đến thế mà phải có sự ước đoán thời gian chính xác và dự đoán hướng nhìn của những người trong xe tinh chuẩn.
Lợi dụng lúc ba người kia vừa xuống xe tâm lí chưa có sự phòng bị và sự tập trung của những người trong xe vào hành động của ba người bên ngoài để tính toán góc độ.
Hơn nữa hành động còn phải thật nhanh bởi khi điểm nhìn thay đổi thì điểm mù sẽ khác đi như vậy hành động sẽ thất bại.
Đây tuyệt nhiên không phải là thao tác người thường có thể làm được.
Chẳng qua biểu hiện của Dạ Tịch quá ung dung nên hệ thống cũng không tính đến điểm này.
Trên xe chỉ có hai người, cô vừa lên đã lập tức vào trạng thái chiến đấu rồi.
Hai người đàn ông sức dài vai rộng, cho dù lúc đầu bị bất ngờ cũng không nên bị một cô gái như cô áp đảo.
Nhưng sự thật chính là như thế, không những bị áp đảo quyền cước, rút súng đe dọa vẫn bị áp chế.
Tiếng súng vừa rồi đánh dấu cho sự kết thúc.
Chờ mấy người kia đuổi về đến nơi thì đã thấy cô gái ngồi chờ trong xe, trên tay đang nghịch khẩu súng cướp được chỗ lão đại bọn họ.
Mà cả lão đại với tên còn lại bị trói chung một chỗ, không cách nào nhúc nhích.
- Cùng lên hay từng người đây? Tôi khuyên ba người cùng lên, xong sớm về ngủ sớm.
- Dạ Tịch hơi híp mắt nhìn ba người đang ngây ngốc bên ngoài.
Ba người:...
Cảm thấy bị xúc phạm.
- Được rồi, cùng lên đi, thân là người xấu chuyên nghiệp, còn quản mặt mũi gì nữa?
Thấy bọn họ phòng bị không có thực sự động thủ, Dạ Tịch hơi lo cho giấc ngủ đáng thương của mình, đưa ra đề nghị chân thành.
Khinh thường ai?
Mặc dù...nhìn lão đại có vẻ tương đối thảm.
Một người tiến lên động thủ trước, ra tay tàn nhẫn, hướng đi là vị trí yếu hại trên người cô, không hề có ý khinh địch.
Dạ Tịch liền nhanh như chớp kéo tay, lôi hắn vào trong xe, vặn một cái liền làm trật khớp tay tên kia.
Súng vừa nãy còn trong tay cô không biết đã ném ở chỗ nào rồi, hoàn toàn là dùng tay không luận chiến.
Đạp được người dưới chân rồi cũng không thừa thắng xông lên mà ngồi lại lên ghế, chân trái gác lên chân phải, tay chống cằm nhìn hai người mới rút dao ra ở bên kia.
Người bị đạp ở dưới chân làm cách nào cũng không thoát ra được, cánh tay trật khớp đau đến đổ mồ hôi.
Vốn trật khớp không nên đau như thế nhưng hết lần này đến lần khác lại như tê liệt, động cũng không động được.
Bàn tay hoạt động tốt còn chưa kịp làm gì đã răng rắc một cái bị giẫm xuống không thương tình.
Xong, triệt để hỏng.
Dạ Tịch là người tốt có giáo dưỡng, một đạp liền cho người ngất luôn miễn chịu đau khổ.
Cảm thấy mình lại tốt thêm một chút.
Hai người nhìn không nổi hành động càn rỡ của cô, không quản cái gì mặt mũi cùng nhau xông lên.
phút sau chính là chỉnh chỉnh tề tề nằm đè lên nhau, chiếm trọn không gian sau xe.
Cô gái này là ma quỷ sao? Từng chiêu nhìn như vung vẩy loạn xạ nhưng đều ẩn chứa sức mạnh, ra tay không đoán trước được cũng không phòng bị nổi, cơ bản đều là bọn họ bị cô đánh, không cách nào phản kháng.
Tư liệu không phải nói qua cô học qua da lông thôi sao? Gặp phải tài liệu giả rồi?
Thuần thục đem ba người trói cùng nhau, thuận tiện tịch thu hung khí, Dạ Tịch cuối cùng cũng có chỗ ngồi xuống.
- Có thể tâm sự rồi chứ?
- Ư...Ư...- Lão đại bị băng kín miệng chỉ có thể phát ra đơn tiết.
- Ai nha...!Quên mất.
- Dạ Tịch mặt đầy ý cười giật băng dính trên miệng hắn ra.
- Cô muốn gì? - Miệng được giải phóng, lão đại thở hổn hển hỏi cô gái trước mặt.
- Làm một cái giao dịch sao?
Lão đại:...
Hắn có thể nói không sao? Khẩu súng trong tay cô cho phép sao?