Chiều đó Di Giai rời phòng bệnh đi tới khu nhà nghỉ của quân đội. Vì chỉ còn người nên tất cả tụ tập lại một tổ duy nhất, ở chung một nơi, cô phải đi nhận phòng mới.
Vẫn là phòng người như cũ.
"Tang Thanh?" Di Giai mở cửa bước vào, không ngờ hắn lại cùng phòng với mình, liếc một vòng...
Mạc Phàm
Tử Cầm
Phòng này có phải hơi...
"A! Mỹ nữ!" Trong phòng còn có một tên nhóc và cô gái, những người khác có lẽ đã ra ngoài, tên nhóc thấy cô vào thì huýt sáo kêu lên.
Tuy cơ thể tên đó chỉ như một đứa nhóc tuổi nhưng Di Giai biết tâm hồn của hắn không như vậy, cô không để ý, tìm giường của mình. Quân phục và đồ dùng của cô đã được xếp ngăn nắp ở đầu giường.
"Tiện tay." Mạc Phàm nhàn nhạt, tay vẫn đang cầm một cuốn sách. Là bạn cùng phòng cũ, cô bị thương, hắn lấy đồ qua giúp cũng coi như tử tế.
"...cảm ơn." Mạc Phàm, từ bao giờ đã trở thành một người tốt như vậy?
"Chậc chậc... mỹ nữ thật khinh người." Kẻ kia không được đáp lại, trong lòng không thoải mái định trêu đùa thêm mấy câu, đột nhiên cảm giác một ánh mắt sắc bén bắn tới mình, hắn sởn gai ốc quay ngoắt tìm kiếm xung quanh nhưng đã không còn thấy nữa.
Tang Thanh đứng lên, đi tới bên giường cô:"Chuẩn bị tới nhà ăn thôi. Phương Chủ có chuyện muốn nói, bảo giờ ăn tập trung."
"Ồ."
", hôm qua cảm ơn cô nương đã cứu ta." Tử Cầm cũng gãi đầu đi tới, dáng vẻ như muốn đến nhà ăn cùng nhau, Di Giai cười đáp:"Không có gì, người quen cả."
Mọi người chân trước chân sau tới nhà ăn, đợi một lúc mới tề tựu đông đủ. Nhiệm vụ giả vốn hơn người giờ chỉ thưa thớt vài trăm, vẻ mặt ai cũng trầm mặc, bản thân họ cũng đang nghi ngờ rốt cuộc nhiệm vụ lần này liệu có thành công được không.
Sau khi Di Giai ăn sắp xong mới thấy Phương Tôn chậm rãi đi đến, mọi người cũng vô thức thẳng lưng, chăm chú chờ anh nói chuyện. Anh nhìn lướt qua những gương mặt còn lại sau trận chiến, tới khi mọi người sắp ngồi không yên nữa, anh mới lên tiếng:
"Hiện tại, tôi nghi ngờ vẫn còn một thế lực khác đứng sau Titan, hơn nữa rất có thể là người của tổ chức. Nếu thật sự như vậy, chúng ta không thể không đề phòng, kẻ địch lần này rất mạnh. Tuy nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của tôi."
"Phương Chủ, chúng ta hiện giờ phải làm gì?" Có người hỏi
"Tập luyện cho tốt! Ngoài ra hiện giờ những ai là nhiệm vụ giả Cao Cấp A hãy đứng dậy."
Mọi người nhìn nhau xì xào bàn tán, dần dần đứng dậy báo danh, đếm sơ cũng được người, Phương Tôn liếc thấy Di Giai vẫn bình thản ngồi vững như tượng, nhíu mày điểm mặt:"Di Giai, còn không mau đứng lên."
Di Giai kinh ngạc chỉ mũi mình, nhận được ánh mắt khẳng định của Phương Tôn, cô ngu ngơ đứng dậy.
"Các bạn sẽ vào quân đội chính quy, được bảo vệ và huấn luyện đặc biệt cho những trường hợp quan trọng. Nhiệm vụ lần này của chúng ta tuyệt đối không thất bại!"
Sau khi Phương Tôn rời đi, Di Giai mới sực tỉnh quay sang hỏi Tang Thanh:"Nhiệm vụ giả Cao Cấp A là gì? Có gì khác biệt sao?"
Tang Thanh cũng là nhiệm vụ giả Cao Cấp A, hắn giải thích:"Khác biệt nhiều, trong nhiệm vụ lần này thì cụ thể nhất là có thể đem sức mạnh bản thể vào thế giới."
"Hả? Nhưng ta đâu có!" Cô sửng sốt, định đuổi theo Phương Tôn hỏi cho ra nhẽ, Tang Thanh đã giữ cô lại.
"Ta có bí quyết giúp ngươi, đừng lo."
"Thật?"
"Ừ. Lát nữa cho ngươi xem."
Di Giai vẫn còn nghi hoặc:"Sao ban nãy Phương Tôn lại muốn ta đứng lên?"
"Chắc thấy ngươi có tiềm năng." Hắn nhắm mắt nói bừa.
Cô gật đầu, ra vẻ không suy nghĩ nữa mà bê khay cơm đã hết rời đi, ngay khi quay lưng lại, ánh mắt cô lập tức trở nên thâm trầm. Tang Thanh cũng đứng dậy theo phía sau, khuôn mặt hắn lạnh nhạt không biểu cảm.
Hai người ra khỏi nhà ăn, tới một chỗ vắng, Di Giai khoanh tay hỏi:"Là cách gì khiến ta có thể đem sức mạnh vào thế giới này?"
"Ta biết loại bùa chú, trong thời hạn nhất định có thể giúp ngươi thi triển."
Cô nửa tin nửa ngờ nhìn Tang Thanh, hắn bình thản móc trong ngực ra một túi vải nhỏ, vận khí vẽ vài đường lên nó, nó tỏa ra ánh sáng nhạt rồi tắt lịm.
"Đem theo bên mình." Hắn đưa cho cô
Di Giai gật đầu nhận lấy:"Đa tạ, nhưng sao ngươi không đưa hết cho đám nhiệm vụ giả? Không phải mọi người đều có thể mang sức mạnh vào sẽ càng tốt hơn hay sao?"
"Việc này không thể công khai, ngươi tưởng tượng nếu khả năng này của ta lộ ra, sẽ có bao nhiêu người tìm đến? Ta không muốn bị làm phiền."
Lời giải thích cũng hợp lý, cô không hỏi gì nữa.
"Đừng để nó rời khỏi người, gặp nguy hiểm liền trở tay không kịp." Tang Thanh nhắc nhở.
"Được."