"Ha? Của ngươi? Ngươi có gì chứng minh Giva là của ngươi?" Sar xoa xoa cổ tay, có chút tức giận nói
Tang Thanh chợt im lặng, Sar đang cảm thấy mình đã thắng lợi trong cuộc đấu khẩu, đột nhiên thấy người trước mặt lóe lên, ôm lấy Di Giai vọt ra ngoài. Sar giật nảy mình, bật dậy đuổi theo, nhưng tốc độ Tang Thanh đâu phải người thường có thể theo kịp, cô nhanh chóng mất dấu họ...
Cmn! Chỉ thấy cướp của, lần đầu thấy cướp người công khai như vậy!!! Sar tức đến dậm chân.
Đêm khuya vắng lặng, rời càng xa nhà ăn càng thấy yên tĩnh.
Tang Thanh bế Di Giai chuồn đi, nhưng hắn cũng mờ mịt không biết nên đi đâu, thế là cứ lững thững dạo quanh một vòng khu huấn luyện. Đến chỗ có hàng cây, Di Giai bị gió lạnh thổi đến, cô khẽ mở mắt, mơ màng nhìn quanh. Tang Thanh vội đặt Di Giai ngồi xuống gốc cây gần đó, hắn cũng ngồi xổm bên cạnh, nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt của Di Giai sau một hồi cuối cùng cũng tập trung vào hắn, cô nghiêng nghiêng đầu, Tang Thanh cũng nghiêng theo, cô bật cười:"Đông Đông..."
Cả người Tang Thanh thoáng chấn động, hắn "A" lên một tiếng khe khẽ.
Di Giai không để ý đến biến động trong nội tâm hắn, hờ hững nói tiếp:"Đêm đã trở lạnh rồi, ngươi đưa ta đi đâu vậy?"
"Sergi..." Hai chân hắn quỳ dưới đất, lê từng bước lại gần cô, cúi đầu như đứa bé phạm sai lầm chờ bị trách phạt.
Bóng dáng hai kẻ say hiện rõ trong đêm trăng sáng, thơ thơ thẩn thẩn mà nhìn nhau.
"Không sao, chúng ta về đi." Di Giai cười nhẹ, vươn tay về phía hắn. Nhưng Tang Thanh không nhúc nhích, hắn ngước mắt nhìn cô:"Đừng trở về nữa, được không?"
Cô sửng sốt:"Sao cơ?"
"Đi cùng ta, ta có thể bảo vệ ngươi, ngươi... không cần mạnh mẽ nữa."
Di Giai hạ tầm mắt, cười nhẹ.
"Nơi đó toàn là kẻ thù của ngươi, không ai tốt đẹp như ngươi cả, đừng quay lại." Như sợ không thuyết phục được cô, hắn nói có phần gấp gáp
"Nếu ta tốt như vậy... tại sao ngươi còn phản bội ta?...Đông Đông?" Cô nhắm mắt than khẽ
Đột nhiên Tang Thanh chồm đến, đè cô xuống đất. Di Giai không thấy đau, đầu cô đã được hắn đỡ lấy, cau mày ngước mắt lên thì chợt sững sờ. Tang Thanh nghiêm túc nhìn cô, trông vô cùng tỉnh táo, con ngươi tối tăm không có cảm xúc:
"Ta không bao giờ phản bội!"
Nghe vậy, dường như một cơn tức giận được chôn dưới đáy lòng đã lâu đột nhiên xông lên não cô, cô bực bội:"Hành động của ngươi chính là phản bội!"
Hắn im lặng một lát mới lên tiếng, điệu bộ chấp nhận:"...Được, cứ coi như ta phản bội, nhưng ngươi cũng giết chết ta rồi... chúng ta hòa nhau, được không? Đừng trở về, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
"Hừ, ta còn phải nhờ bại tướng của mình bảo vệ hay sao?" Di Giai nhếch môi kiêu ngạo
"... là do ta không đánh ngươi."
"Hừ! Bại tướng!"
"..."
"Đông Đông, tránh ra!" Hắn vẫn đang đè lên cô đó, nặng quá!
Tang Thanh ngang ngược không nhúc nhích, Di Giai nổi cáu giãy giụa:"Đưa ta trở về! Nếu không ta sẽ mách Minh Minh, Mạc Mạc! Bọn họ nhất định sẽ đập ngươi ra bã!"
Đột ngột, môi cô bị Tang Thanh phủ lên, hắn dường như dồn hết uất ức và giận dỗi bấy lâu, hết cắn rồi liếm, nhưng dù thế nào, bàn tay vẫn cẩn thận đỡ lấy đầu cô. Di Giai giãy giụa vặn vẹo người muốn mắng hắn, nhưng miệng không hề có giây phút nhàn rỗi nào. Không biết đã dây dưa quấn quít bao lâu, Tang Thanh cuối cùng cũng dừng lại, hắn lạnh mặt không thở gấp nhìn người bên dưới đã ngủ mất từ bao giờ, cúi người ôm chặt cô vào lồng ngực.
Nếu Di Giai không phải quá say mà chỉ đơn thuần đang ngủ, chắc chắn sẽ bị tiếng tim đập dồn dập của hắn bên tai làm cho tỉnh dậy.
Khi Di Giai mở mắt lần nữa thì đã là tờ mờ sáng hôm sau, cô nằm trên giường dụi mắt ngồi dậy, Alice giường bên bị tiếng động nhỏ của cô đánh thức, cũng tỉnh, nhìn quanh rồi hỏi cô:"Sar đâu?"
Di Giai cũng giật mình:"ớ?"
Hai người nhìn nhau một lúc, chợt nghĩ đến điều gì, vội vã thay đồ chạy xuống phòng ăn.
Phòng ăn hiện tại đúng là một bãi chiến trường đúng nghĩa! Người người nằm bò lê lết khắp nơi, đủ các thư thế, Di Giai theo trí nhớ dẫn Alice tới một góc phòng, thấy Sar đang say khướt bò dài trên bàn. Hai người hợp sức nâng cô ấy về phòng, ném lên giường, thành công trộm được người về.
Quả nhiên khi trời sáng rõ, người say rượu ở đó bị quản lý phát hiện, lũ lượt đi chịu phạt, nhưng vị quản lý này cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không điều tra tận cùng những người tham gia vào.
Khi Sar tỉnh dậy đã là buổi trưa, trên bàn ăn, Sar tức giận kể lại tối qua tên ẻo lả kia ấm đầu thế nào.
"Nè nha! Xong mình bảo hắn buông mình ra, hắn mãi không buông, rồi nói cái gì mà của hắn của hắn, đùng một cái đánh cắp Giva đi. Mẹ nó! Chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như vậy!"
Khóe miệng Alice cũng giật giật, hạ đũa xuống từ tốn lau miệng:"Tuy không hiểu lắm, nhưng nghe cậu kể thì đúng là hắn có bệnh."
"Đúng không, đúng không?" Sar rất vui mừng khi có người hùa theo
"Thôi mà. Không phải cậu nói hắn giống như say sao?" Di Giai day trán, cô chẳng nhớ gì sau khi uống chén rượu đó cả...
"Say thì được cưỡng ép mang người rời đi sao? Giva, cậu hiền lành quá đó! Ai biết hắn định làm gì chứ?!" Đột nhiên Sar híp mắt nhìn quanh, ghé miệng sát tai Di Giai nói nhỏ:"Mình khuyên cậu nên tránh xa hắn thì hơn. Cái tên ẻo lả đó lực rất mạnh, hắn có cưỡng ép cậu làm gì, cậu cũng không thoát nổi đâu." Nói xong cô còn đưa cổ tay ra, trên đó có mấy vết hằn đỏ tím.
Di Giai và Alice đều giật mình. Sắc mặt Alice nghiêm túc lại, có phần lo lắng:"Không sao chứ?"
"Không sao, may mà là mình, người khác động vào Di Giai khi ấy chắc chắn gãy tay rồi!" Sar xoa xoa cổ tay, căm tức nói
Alice quay lại giải thích với Di Giai:"Sar bẩm sinh có sức lực và xương cốt cứng hơn người thường rất nhiều nên cô ấy mới được tuyển chọn vào đột quân chính quy."
Di Giai ngộ ra, áy náy nhìn Sar:"Mình sẽ kêu hắn đi xin lỗi cậu."
"Không cần đâu, lúc đó hắn say, chắc giờ chẳng nhớ gì nữa ý chứ!" Sar bĩu môi
Hôm nay là ngày rảnh rỗi cuối cùng của họ, mai sẽ bắt đầu kiểm tra sức khỏe và đi vào luyện tập, Sar tất nhiên sẽ không lãng phí ngày này, cô ấy nằng nặc đòi hai người cùng đi ra khỏi quân đội, tới chợ mua sắm chút đồ ăn vặt để dành, vì khi vào thời gian luyện tập rồi thì sẽ không được ra nữa.