Di Giai không hề cho rằng mình là người có thiên phú bách phát bách trúng, cô dành cả ngày vào rừng săn thú bằng chiếc cung Thẩm Môn đưa, tuy còn chút bỡ ngỡ nhưng vẫn có thể kiểm soát được, tỷ lệ trúng đích %...
Tất nhiên, đây không phải tỷ lệ thực tế của cô mà chỉ là thông số kỹ năng được xác định trên game mà thôi.
Sáng hôm sau khi nâng tỷ lệ này lên % Di Giai mới trở về, vừa thả mình xuống ghế được mấy phút thì bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa đều đều.
Thẩm Môn đứng sau cửa, hồi lâu không thấy ai ra mở, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:"Tôi nhìn thấy cô trở về rồi. Sang bên tôi."
Lúc này Di Giai mới ngáp một cái, rời khỏi ghế, nhân vật game cũng biết mệt đấy nhé!
Vào nhà Thẩm Môn thì đã thấy một nhóm người đang có mặt đầy đủ ở đây, trùng hợp là còn có người quen cũ của cô nữa.
"Yên Mộc? Sao cô lại ở đây?" Tình Tình thấy Di Giai cũng hết sức kinh ngạc mà đứng bật dậy, đôi mắt trợn tròn ánh lên sự nghi ngờ.
Mọi người trong phòng nhìn nhau không hiểu ra sao, Tiêu Kiệt vội đứng dậy cười hỏi:"Tình Tình, cô quen công chúa sao?"
"Công chúa?" Tình Tình ngẩn ra một lúc, lập tức gập người ôm lấy bụng, cười đến nghiêng ngả:"Các anh bị cô ta lừa rồi! Công chúa cái gì chứ? Cười chết người ta... Nhà nó còn nghèo đến mức chưa nghe được cái tên game này luôn ấy chứ!"
Tất cả mọi người kinh ngạc, ánh mắt đều dồn hết lên Thẩm Môn. Anh cũng nhíu mày, nhưng là nhìn Tình Tình.
Tiêu Kiệt cảm thấy không khí có chút không đúng, vội ấn vai Tình Tình ngồi xuống ghế, nói khẽ:"Thẩm Môn đã kiểm tra rồi."
Tình Tình đang cười đến quặn ruột, khó hiểu cực kỳ:"Kiểm tra cái gì?"
"Cấp."
Cô ta khựng lại, hướng ánh mắt về phía Di Giai, thấy cô cũng quay ra nhìn lại, còn nghiêng nghiêng đầu, hơi xoa xoa vị trí eo nơi từng bị rìu đâm trúng. Tình Tình thoáng giật mình cụp mắt, trong lòng tất cả đều là hoài nghi.
Dù trong phòng vẫn còn ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Di Giai, nhưng Thẩm Môn lại làm như không thấy, anh ngồi xuống ghế, đợi đến khi Di Giai cũng yên vị mới bình tĩnh nói:"Bắt đầu đi."
Bấy giờ Tình Tình hít sâu một hơi, bắt đầu nói về đặc tính của Boss khu vực mà bọn họ sắp chiến đấu. Hình dáng Boss trông khá giống một con rùa, mà điểm yếu của nó là bụng, nhưng ai có thể chui xuống bụng nó đâm chọc chứ? Chỉ sợ mới chọc được cái liền bị dẵm nát bét, còn một cách nữa lật ngược nó lại, nhưng nói thì dễ, với kích thước khổng lồ như miêu tả, đừng nói lật ngược nó, nhấc được một chân nó lên cũng là cả vấn đề lớn rồi.
Thẩm Môn xoa cằm nghiêm túc nghĩ ngợi, Di Giai ngáp mấy cái, cuối cùng vì cả đêm mệt mỏi mà lại chìm vào giấc ngủ.
"Dậy! Lúc này còn ngủ được." không biết qua bao lâu, Thẩm Môn dở khóc dở cười lay lay vai cô. Di Giai dụi mắt nhìn quanh, mơ màng hỏi:"Bàn xong rồi?"
"Xong rồi. Đi thôi." Thẩm Môn hết nói nổi, kế hoạch tác chiến nói ra để cùng nhau nghe và thực hiện, cô thì sao? Ngủ cả buổi, coi là nói chuyện phiếm chắc!
Rốt cuộc khi ra ngoài chuẩn bị lên đường đánh Boss thì lại phát sinh một vấn đề nữa, trong đội ngũ chỉ có Di Giai và Tình Tình là không có thú cưỡi, Tình Tình yếu ớt thì thôi đi.
"Đã lên cấp cao như vậy, sao cô còn chưa có thú cưỡi?" Thẩm Môn triệu hồi ra thú cưỡi của mình, là một con đại bàng đen xì.
"Vì cô ta nói dối cấp độ chứ sao!" Tình Tình cười khẩy nghĩ, leo lên con báo đốm của Tiêu Kiệt.
"Chưa tìm được thú ưng ý." Di Giai chán nản nói.
"Còn kén chọn." Thẩm Môn không nghĩ nhiều, nhảy lên lưng đại bàng rồi đưa tay ra trước mặt Di Giai, cô hiểu ý nắm lấy. Khi cả hai đã ngồi vững lên lưng đại bàng, đội quân bắt đầu xuất phát.
Di Giai đã yên vị, lại thấy ánh mắt Tình Tình cứ một lát hướng về phía này, cô cũng tốt bụng mà nhìn sang một chút, bỗng thấy khẩu hình miệng của Tình Tình:"Đồ nói dối."
Di Giai khách sáo cười đáp lại.
Tình Tình:"..."
Vụt!
Đại bàng tung cánh bay thẳng lên trời, Di Giai không kịp phản ứng, suýt nữa rơi khỏi lưng chim.
Bay được một lúc, Thẩm Môn đột nhiên nắm tay đặt lên miệng kho khan:"Này, ôm chặt như vậy là vẫn ghi thù, muốn bóp chết tôi sao?"
"Anh không nhắc tôi còn quên đấy." Di Giai nhướng mày cười cười, Thẩm Môn đột nhiên thấy cả người bị nhấc khỏi lưng đại bàng, còn chưa kịp phản ứng đã bị quăng thẳng xuống bên dưới.
Chim đại bàng thấy chủ biến mất bỗng dưng hoảng hốt, nó thả mình rơi xuống muốn đỡ lấy chủ nhân hại Di Giai chỉ có thể liều mạng túm chặt lông chim, bị gió quật vào mặt, mở mắt không nổi.
Bịchhhh...
Thẩm Môn rơi xuống lưng nó, anh ho mấy cái, cảm giác ngực đau như có kim châm.
"Không sao chứ?" Di Giai lúc này hoảng hốt chồm tới vuốt vuốt ngực anh, ra vẻ quan tâm hỏi.
Thẩm Môn tức giận gạt tay cô ra, tự xoa xoa ngực mà không nói lời nào. Di Giai tự biết mình sai, thu tay lại ngoan ngoãn ngồi yên như một chú thỏ nhỏ.
Lén liếc nhìn cô gái vẻ mặt vô tội bên cạnh, Thẩm Môn âm thầm xoa eo, lực đạo của một người ngang ngửa cấp có thể mạnh như vậy?
Cuối cùng cũng đã đến nơi, sườn ngọn núi bọn họ đáp xuống đều là một mảnh đen xì, đến cây cối hay đất đá cũng bị phủ lên màu của màn đêm, ánh sáng mặt trời rõ ràng mới nãy còn rực rỡ nhưng không hiểu sao hiện tại lại không chiếu được tới nơi này, tất cả mọi vật đìu hiu, như thể có thứ gì đó đã hút đi sức sống của chúng vậy.
"Vào hang." Thẩm Môn nhảy xuống đại bàng, cùng đoàn người đốt lên mấy đuốc lửa.
Di Giai cũng trượt xuống, vô cùng mới mẻ mà nhìn quanh.
"Quê mùa." Tình Tình lườm cô.
Thật ra, phần lớn mọi người trong nhóm đều chưa từng chơi qua game này, họ đã đi làm, bận rộn kiếm tiền, hoàn toàn không cóthời gian chơi game, chính vì vậy mới phải tìm một người có kinh nghiệm như Tình Tình đi cùng, nhưng thấy cô ta ỷ mình biết nhiều liền xem thường người khác như vậy cũng không tránh khỏi có chút khó chịu trong lòng.
Đoàn người chậm rãi tiến vào hang, tâm trạng ai nấy đều căng như dây đàn, càng vào sâu càng nghe rõ tiếng hít thở nặng nề của con vật to lớn nào đó. Di Giai cầm đèn đi sau cùng với Tình Tình, hiếm có lúc cô ta không gây chuyện với cô.
"Dừng." Người đi đầu giơ phải lên ra hiệu. Mọi người dần đi lên nhìn, phía trước là một quái thú có hình dáng như một con rùa khổng lồ.
"Huyền Vũ!" Tình Tình đứng cạnh cô, che miệng nói thầm.
Di Giai giật mình, Huyền Vũ? Bạch Hổ? Có liên quan không?
Tất cả tản ra, dần vào vị trí đã bàn trước đó, Huyền Vũ đã được thiết lập để ngủ cả ngày, chỉ khi bị tấn công mới tỉnh lại. Di Giai thế mà lại được giao nhiệm vụ đánh lén và bảo vệ Tình Tình.
Có người đã phát động tấn công đầu tiên, Huyền Vũ mở to mắt, đầu nó từ từ nâng lên, há miệng.
"Tránh khỏi đường nó phun lửa!" Thẩm Môn vung tay.
Di Giai xách cổ áo Tình Tình nhảy về một phía, sau lưng lập tức có cảm giác bỏng rát. Cô nhanh chóng lên cung, bắn mấy phát vào đầu nó:
-
-
- ! Bạo Kích!
May mắn đầu Huyền Vũ khá to nên Di Giai bắn không trượt phát nào. Cô còn được Bạo Kích tăng thêm sát thương vì bắn được hai mũi cùng một chỗ, tình hình của mấy người cận chiến là gian khổ nhất, bên đó đánh được một lúc đã có người chết rồi.
Chết trong game bị trừ % kinh nghiệm, nếu cấp thấp, tính ra không quá nhiều, nhưng với cấp cao thì % đó là công cả ngày cày cuốc vất vả mới có.
Đánh đến khi chỉ còn người, Thẩm Môn mới nói:"Rút."
Người còn sống chỉ còn Di Giai, Tiêu Kiệt và anh ta, máu Huyền Vũ còn lại khi ấy là %
"Lần trước còn những %." Tiêu Kiệt hồ hởi nói.
Di Giai mặt mày đen nhẻm, há mồm ho ra một ngụm khói, sao có cảm giác Huyền Vũ này mạnh hơn Bạch Hổ bên cô khá nhiều?!
Trở về tới nhà Thẩm Môn, tất cả người chết đã tề tựu lại, Di Giai lấy lý do mệt mỏi từ chối họp nhóm, trở về nhà mình nghỉ ngơi. Thường Môn hôm nay cũng không làm phiền cô, cứ thế, Di Giai ngủ một mạch đến tối.
Tỉnh vào buổi tối, ở trong nhà cũng không biết làm gì, cô mò ra cửa chuẩn bị vào rừng. Không ngờ vừa đi được mấy bước lại bắt gặp Thẩm Môn mới ở ngoài trở về.
"Đi đâu?"
"Luyện cấp." Di Giai đáp.
"Ừ. Luyện lên đi."
Di Giai gật gật đầu, lúc sượt qua vai Thẩm Môn, không ngờ bị anh ta giữ lại.
"Cô..."
"Sao hả?" Di Giai mở to mắt, muốn nhìn biểu cảm của anh trong bóng đêm. Cả hai không mang đuốc, cứ như vậy mà nhìn nhau chằm chằm.
Lúc sau, Thẩm Môn bật cười trước, anh buông Di Giai ra:"Nếu cô có tự tin, đến đất mộ phía Tây mà giết cương thi cấp . Sẽ lên cấp nhanh hơn." nói rồi quay lưng đi thẳng.
Trên bầu trời khuya chỉ có mặt trăng khuyết nửa đang tỏa ra ánh sáng ma mị mờ ảo, còn lại đến một ngôi sao phụ họa bên cạnh cũng không có. Xung quanh Di Giai lúc này toàn là bia mộ, chúng trải dài tới hết tầm mắt, tiếng gió vi vu không biết thổi tới từ hướng nào đánh vào các tán cây khô gần đó va vào nhau phát ra tiếng lạch cạch, không gian âm u đến đáng sợ. Cô vừa bước thêm bước đã tiến vào khu vực tấn công của quái vùng này, đám thây ma mọc từ đất lên như nấm.
"Graooooooo..."
"Graaaaa......"
con thây ma đã tới chỗ này, Di Giai lập tức lùi lại, giơ cung lên bắn. Nếu bắn trúng thì chỉ cần mũi mỗi con, tốc độ của quái may mắn là không nhanh lắm, cô thầm tính toán, không còn lui về sau nữa mà chạy thẳng về phía trước.
Graoooooooo....
Graaaaaaaaaaa.....
Kraaaaaaaaaaaaaa........
Tiếng kêu gào dữ tợn làm nổi da gà cả một vùng cư dân sống gần đó, Di Giai chạy lùi, mặt hướng về phía thây ma, một lần bắn mũi tên, trong đó có mũi yếu lực đã rơi thẳng xuống đất. Cô không từ bỏ. Cứ tiếp tục chạy lùi như vậy khắp nơi, đoàn xác sống đuổi theo sau đã lên tới , vào lúc giật mình nhận ra mũi tên đã hết, Di Giai rút cây rìu tự chế, chém một nhát vào con thây ma gần nhất.
- máu.
"..." Hình như tính toán hơi sai.
Đoàn xác sống được tiếp thêm thành viên không ngừng, càng chạy càng rơi vào các khu vực kích hoạt thù hận, làm số lượng chúng tăng thêm, lũ lượt đuổi theo sau Di Giai.
Những người xây nhà gần đó nghe thấy tiếng ầm ầm gào thét giữa đêm, lại kéo dài không ngừng, càng ngày càng lớn, tưởng như lạc vào viễn cảnh phim Zombie sống dậy, cuối cùng rời giường ngủ, ôm tâm tình sợ hãi cùng tò mò, lập thành từng nhóm đi tìm nguyên nhân.
Nguyên nhân rất nhanh đã được tìm ra, ở bãi tha ma cấp , có một hình bóng màu đen bí ẩn bị một đoàn thây ma không thấy điểm cuối đuổi theo tấn công, khói bụi mù mịt. Người kéo đến xem chuyện lạ ngày một đông.
Thẩm Môn đang định đi ngủ thì cửa chính bị gõ loạn, anh nhíu mày đi ra, muộn thế này rốt cuộc còn có chuyện gì?
"Anh Kiệt?" Thẩm Môn ngẩn ra, rất ít khi Tiêu Kiệt tìm anh vào ban đêm nếu như không phải việc gấp.
"Có người đang làm náo động khu mộ cấp lên đấy! Cả nghìn con đuổi theo, kiên trì nửa giờ, chỉ chạy mà không chết! Anh còn tưởng cậu!" Thấy Thẩm Môn mở cửa, Tiêu Kiệt lập tức kích động.
Thẩm Môn nghe thấy, đột nhiên có dự cảm không lành, vội chạy theo Tiêu Kiệt ra ngoài.
Rầm rầm rầm.....
Graaaaaaaaaa........
Chưa đến gần đã nghe thấy tiếng, chạy tới nơi thì cũng hết vị trí đẹp để vây xem rồi.
"Phải đến con rồi!" có người hóng chuyện quay ra nói với Tiêu Kiệt.
"Sao nhiều như vậy? Mới đi một lát mà!" Tiêu Kiệt tiếc hận như vừa bỏ lỡ phần hay của phim bom tấn, nheo mắt nhìn đống bụi đất, có chút khó tin.
"Đống thây ma chạy loạn, chính chúng nó tự kéo thêm đồng bọn." người kia hào hứng kể.
Tiêu Kiệt gật đầu, quay lại, giật mình không thấy Thẩm Môn luôn đi ở phía sau đâu nữa.
Di Giai đang chạy, đột nhiên nghe thấy tiếng đại bàng kêu, cô ngửa đầu lên, quả nhiên thấy một đạo ánh sáng lóe lên trước mắt, vội đưa tay bắt lấy.
Là một thanh trủy thủ.
Không cần nghĩ cũng biết là ai, Di Giai đứng lại, lập tức phản công, xoay người chạy vào trong đám xác sống.
Bên ngoài vây xem có vài tiếng kêu lên sợ hãi.
Thẩm Môn trên trời lập tức ngu cả người, ý của anh là cầm phòng thân rồi chạy ra khỏi đó, chứ không phải lao vào chịu chết. Nhìn số xác sống không thấy điểm cuối, bụi đất nổi lên mù mịt, anh quả thật đơ cả người rồi.
Trời dần sáng rõ, mọi người đều thấy được lượng xác sống đã giảm, còn người anh hùng kia đâu thì vẫn chưa nhìn thấy, mọi người lại bỏ công việc đến trưa chỉ để ngồi hóng hớt. Ngày một đông người vây xem, xác sống vẫn nối đuôi nhau bò ra khỏi đất, không biết người kia có thể chịu đựng đến bao giờ, trong lòng mọi người đều hồi hộp thầm nhẩm tính.
Tất cả dường như đều đã quên rằng đây là khu quái cấp , chỉ cần bị con vây đã chết đi sống lại rồi.
Đúng vậy. Tất cả đều quên, bao gồm cả Thẩm Môn, mọi người đều bị số lượng khủng khiếp của nó thu hút hết sự chú ý, rốt cuộc người bên trong là ai? Bao giờ mới bước ra để người ta nhìn một cái!!!
Graaaaa...!!
Đột nhiên đống xác sống đều tản ra, từ từ chui lại vào đất. Đám vây xem ngẩn người nhìn nhau, não bộ vẫn chưa load được.
"Chết... Chết rồi!" một lúc lâu sau, rốt cuộc người hiểu ra, lắp bắp.
Không phải thây ma chết, mà là người chơi chết. Nhưng không ai thất vọng cả, tất cả không hẹn mà chạy tới điểm hồi sinh, họ cực kỳ mong ngóng được nhìn thấy người anh hùng biến thái quậy nghĩa trang cả đêm này.
Thẩm Môn thất thần ngồi trên lưng đại bàng, anh không biết bây giờ nên làm gì mới phải, thấy Tiêu Kiệt mắt đỏ rực do thức đêm đang vẫy tay với mình ở bên dưới, anh lắc đầu, cưỡi đại bàng bay đi.
Đừng hỏi, đừng nói, cái gì bây giờ tôi cũng không hiểu! Đây là tiếng lòng của Thẩm Môn.
Trong khu rừng cũ rậm rạp đầy lá, Di Giai ngồi bệt dưới đất thở hồng hộc, đúng là quá liều mạng rồi. Dù tay chân đã tê rần không có cảm giác, cô vẫn bật cười.
Cấp !
Đúng là giết quái cấp kinh nghiệm tăng rất nhanh, chỉ cần có khả năng giết là được. Ngần đó con thây ma lại mạnh hơn cả một con Bạch Hổ chưa hề làm bị thương được Di Giai, rốt cuộc cũng giết cô trở về, cô thừa nhận mới ban đầu còn chưa xác định được sức mạnh của thây ma nên có hơi chủ quan, riêng việc chạy mấy tiếng đồng hồ thôi cũng đã khiến sức lực giảm đi rất nhiều rồi.
"Ngaaaaa..." tiếng đại bàng lướt qua trên đỉnh đầu, Di Giai ngửa cổ nhìn tán cây đã che khuất bóng mình, thở dài nằm bẹp ra đất. Nghỉ ngơi một hồi lâu sau mới mò về nhà, trên đường đi đều nghe thấy tiếng bàn tán về vị anh hùng bí ẩn kia.
"Không ngờ đó là một cô gái!" một người vừa chạy đi hóng về hồ hởi nói.
"Hả! Tin ở đâu ra vậy?" người đối diện rõ ràng đã bị tối cổ, nóng lòng muốn cập nhập thông tin.
"Còn ở đâu? Lúc người đó chết, một đoàn người trong đó có tôi đã chạy về khu hồi sinh, lúc tới nơi, chỉ có một cô gái đứng ở gần đó thôi!"
"Ai da? Trông thế nào?"
"Xinh đẹp chứ sao! Tên cũng rất hay... Gọi là cái gì... Tình Tình!"
Di Giai bị đánh trở về khu hồi sinh mà không chạy đi là vì cô biết người vây xem ở khu bên cạnh sẽ chạy về điểm hồi sinh của khu đó, không có ai ngoại trừ Thẩm Môn biết cô là người khu bên này để đi tìm, nhưng Thẩm Môn cũng không rõ khu hồi sinh bên cô chính xác là ở vị trí nào nên không tìm được người, nay vừa về tới, nghe thấy bọn họ bắt gặp Tình Tình thì có chút ngoài ý muốn.
Chạy về nhà, Di Giai gõ cửa nhà Thẩm Môn nhưng lại không có ai, cô nhìn thanh trủy thủ trên tay, đành để khi khác trả.