Một bảng nhiệm vụ mở ra trước mắt cô, trên đó có cả cốt truyện.
Thế giới này có hai phe đối lập, nhưng xưa nay bọn họ nước sông không phạm nước giếng, mỗi phe lại có một vị xưng Đế. Bạch Đế nhân hậu hòa ái, tính tình tốt đẹp được người dân vô cùng yêu mến, sắc đẹp càng tựa như mùa xuân lấn áp hết các loài hoa khác, tiếng tăm vang dội lừng lẫy.
Hắc Đế trái lại hung tàn bạo ngược, được đồn đãi rằng có gương mặt gớm ghiếc, ngứa mắt ai sẽ dùng cực hình tra tấn người đó đến chết, giết người không ghê tay, tính tình độc ác không ai bì kịp.
Di Giai giật mình, cốt truyện kiểu này...
[Mạng sống của bạn: ]
Chỉ số này cho thấy nếu cô chết lần sẽ coi như nhiệm vụ thất bại.
[Nhiệm vụ : Kiểm chứng lời đồn về Hắc Đế Tang Thanh]
"Phụt!" Di Giai bật cười. Tang Thanh ơi, tại sao ngươi toàn xuyên vào làm kẻ ác không thế?
Sau khi cảm khái, cô tìm một dòng sông soi bóng mình, ừm, vẫn là hình dáng cũ, chỉ có quần áo thay đổi thành một bộ váy cổ trang gọn gàng màu ngọc. Nhìn quanh tìm phương hướng một chút, sau đó cô chậm rãi lên đường.
Thế giới này rất lạ lùng, những người mang dòng máu của đế vương đều có tuổi thọ đến hàng ngàn năm, còn người bình thường thì tầm tuổi sẽ chết. Ngoài ra Đế vương bọn họ cũng sinh hoạt giống như đế vương của con người vậy, sống trong cung điện nguy nga của riêng mình.
Khi nghe đồn Hắc Đế Tang Thanh là một kẻ chán ghét nữ nhân, Di Giai có chút run rẩy khóe môi:"Hắn đời này không phải đoạn tụ chứ?"
Bởi vì thế giới này đột nhiên cho tới hai mạng sống làm Di Giai không thể không cẩn thận, chỉ sợ nhiệm vụ sẽ nguy hiểm trùng trùng. Nhưng rất nhanh cô đã tìm ra vấn đề lớn nhất, sức mạnh của cô đã biến mất hoàn toàn, giờ đây không khác gì một người bình thường cả.
Cmn!!! Thế thì phải cái mạng mới đủ!
Quen thói tung hoành ngang dọc, giờ đây trở thành một thiếu nữ trói gà không chặt làm sao có thể chịu đựng nổi!
[Tam Ca tặng bạn một bông hoa: Cố lên!]
Một thông báo hiện lên trước mắt, Di Giai nghi hoặc một lúc mới nhớ ra bên ngoài có người đang xem trực tiếp. Vậy thì càng không thể để mất mặt, cô lấy lại bình tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống suy nghĩ kế sách.
[Tam Ca tặng bạn một bông hoa: Đứng hình rồi hả?]
[Tam Ca tặng bạn một bông hoa: Xin chào?]
"Tôi thấy rồi." Di Giai ngẩng đầu nhìn vào không khí, đáp.
[Tam Ca tặng bạn một bông hoa: Khi nào cô bắt đầu làm nhiệm vụ thế?]
"Sắp rồi." Di Giai lại nói, cảm thấy chút giống tự kỷ. Trước mặt người ngoài nhất định không thể lẩm bẩm như vậy.
Nếu nhiệm vụ là kiểm chứng lời đồn về Hắc Đế, vậy cải trang thành nam nhân rồi thử hắn, xem rõ tính hướng của hắn đi. Nghĩ vậy, thoáng cái đã trở nên vui vẻ. Nếu Tang Thanh thật sự đoạn tụ thì sẽ là công hay thụ đây? Di Giai híp mắt bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Bên ngoài, Tam Ca nhàm chán chuyển hết các kênh, toàn bộ chỉ nhìn mặt nhiệm vụ giả xong liền ấn chuyển, anh em của hắn không kìm được hỏi:"Lão Tam, cậu tìm gì thế?"
"Hừ, tòa nhà này không có mỹ nữ à?" trong lúc nói mấy lời này, ngón tay di chuyển màn hình vẫn không hề dừng.
Anh em của hắn cười cười không để ý đến nữa, nhưng lát sau lại thấy lão Tam dừng lại.
Trên màn hình là khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp đang mỉm cười hết sức xấu xa. Tam Ca nhướng mày, ấn đọc nội dung nhiệm vụ xong liền tặng một bông hoa cổ vũ.
Di Giai cải trang thành nam nhân, soi mình dưới nước sửa sang lại hồi lâu nhưng vẫn chưa hoàn toàn hài lòng, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh thuần, chỉ cần có mắt nhìn một chút sẽ bị lật tẩy.
[Tam Ca tặng bạn một Bình Thuốc: Dùng cái này nè.]
Di Giai thấy một bình thuốc mờ ảo xuất hiện trước mắt, cô đưa tay cầm lấy, lập tức nó trở nên chân thật.
{Thuốc thay đổi giới tính: Hạn sử dụng chưa biết}
Tứ Đệ thấy Tam Ca đã dần tặng đồ đắt tiền, không khỏi lên tiếng khuyên can:"Từ từ đã Lão Tam, anh tặng nhiều đồ như thế, lỡ cô ta vô dụng không diễn ra trò gì đã chết thì không phải phí tiền sao."
"Khi nào người vẫn ở tòa nhà này thì khi ấy anh vẫn còn tìm được." Tam Ca không để ý nói.
Tứ Đệ hiểu ra hắn chỉ muốn lấy lòng người đẹp rồi đi tìm người ta làm thân, chứ thực chất cũng không mong chờ gì vào bộ kịch thì cũng không nói gì thêm nữa.
Sau khi uống xong bình thuốc, Di Giai thật sự biến thành nam nhân từ đầu tới chân, người cũng cao lên không ít, vai rộng eo thon, chỉ có gương mặt xinh đẹp không hề thay đổi.
"Cảm ơn." Di Giai vẫy tay vào không khí. Lần đầu trực tiếp cảm nhận được tác dụng của người xem lớn đến thế nào, như vậy, nếu cô thu hút được thật nhiều người xem thì sao? Nghĩ thôi đã thấy phấn khích.
[Chọn sân diễn của bạn:
. Trở thành Thái Giám trà trộn vào cung.
. Trở thành một tên hầu sai vặt.
. Trở thành thích khách ám sát Hắc Đế.]
"!?" Di Giai nhìn vào cái bảng trên không trung, còn có thao tác kỳ diệu này? Cô còn đang đau đầu không biết nên tiến cung thế nào, không ngờ lại có sự giúp đỡ. Quả nhiên lấy đi sức mạnh thì phải cho lại gì đó, không chặn hoàn toàn đường sống của người ta.
Nhìn sơ qua, lựa chọn thứ chính là cái chết, sẽ không có chuyện hắn thấy ngươi đi giết hắn liền cảm thấy ngươi đặc biệt thú vị, không những giữ ngươi bên mình còn tâm sự với ngươi về tính hướng, chỉ sợ còn chết trong đau đớn cực hình.
Lựa chọn thứ nhất, không biết nếu trở thành thái giám có thật sự bị chặt mất thứ khó nói kia không? Vất vả biến thành nam rồi lại bị chặt mất, không phải phí hoài thuốc quý quá rồi sao?
[Bạn đã chọn trở thành một tên hầu sai vặt]
[Di chuyển tới thời điểm bạn chạm mặt Hắc Đế]
Khung cảnh thoáng cái đã thay đổi, Di Giai đứng trong hoa viên, một tay vẫn đang cầm gáo nước, động tác hắt vào khóm cây, tay còn lại xách một xô nước đã vơi phân nửa. Cô thả gáo vào xô, ngửa đầu lên trời. Trời đã tối như vậy còn tưới cây, không phải bị mộng du đó chứ?
Nhìn quanh, không có một bóng người, cũng không có Hắc Đế.
'xoạt'
Đột nhiên Di Giai thấy phía xa có mấy bóng đen khinh công đạp gió trên không trung, chỉ cần mũi chân chạm vào một cành cây liền bật ra thật xa, giữa đêm khuya không khác gì mấy bóng ma mờ ảo.
[Bạn phát hiện thích khách đang tới chỗ của Hắc Đế.]
Phải chăng một trong số những người vừa rồi sẽ là cô nếu như lựa chọn phương án số ? Di Giai hâm mộ, nhìn qua đã thấy võ công cao cường, lại nhìn xô nước bên cạnh, hình như đã hơi hối hận rồi.
"Haha, thật ngốc nghếch!" Tứ Đệ chỉ vào màn hình trực tiếp, cười không dừng được, có một số lựa chọn là cố ý cho bạn năng lực, lại không biết đường lấy, chỉ có thể trách bản thân không đủ thông minh.
Bù lại hiện giờ trong đầu Di Giai hiện rõ từng ngóc ngách đường đi của hoàng cung, có nên chạy tới cứu Hắc Đế?
Thôi bỏ đi, thích khách chạy nhanh thế, cô làm sao ngăn kịp, về ngủ thôi. Quyết định xong, vừa xoay người đã thấy Hắc Đế đứng sau lưng mình, Di Giai giật nảy mình đánh rơi xô nước khiến nước bên trong bắn ra làm ướt vạt áo của cả hai người.
Sắc mặt Tang Thanh u tối, hắn nhìn vạt áo bị bẩn, lại nhìn Di Giai, trong mắt toát lên vẻ tức giận. Di Giai lùi lại vài bước, tránh khỏi mùi rượu nồng nặc trên người hắn.
Cô nhíu mày, Tang Thanh không ngoan ngoãn ở trong phòng đợi thích khách đến giết, lại chạy loạn ra đây làm gì?
"To gan." Giọng nói hắn rất trầm, cả người toát ra sát khí.
Di Giai thức thời "phịch" một cái đã quỳ xuống, vô cùng nhập vai dập đầu:"Xin ngài tha..." còn chưa nói xong đã bị một cước đạp vào vai, ngã mạnh về phía sau.
Cmn! Đúng là hoàng đế hung tàn! May mắn ta có cơ thể nam nhân khỏe mạnh rắn chắc, bằng không ban nãy đã thật sự gãy xương.
Hắn đặt chân lên ngực cô, từ trên cao nhìn xuống:"Hôm nay ta vui vẻ, chưa muốn giết ngươi."
Di Giai còn chưa ra vui mừng thì hắn đã nói tiếp:"Đợi ngày mai sẽ giết."
"..."
Nói xong hắn có chút loạng choạng đi về điện của mình, Di Giai không biết chờ hắn ở đó có phải là đám thích khách vừa rồi hay không, nhưng cô sợ hắn say như vậy, nếu thật sự có thích khách nhất định sẽ bị thích khách giết chết luôn.
"Hắc Đế, khoan đi!" cô vội đứng dậy đuổi theo. Tang Thanh nghe thấy tiếng kêu này thì khựng lại, nhíu mày quay đầu:"Ngươi mắng nhiếc ta?"
"Nô tài không dám!" Di Giai vừa bước lên được mấy bước đã lùi trở lại.
"Hắc Đế? Đã lâu không nghe được tên gọi này." Hắn bật cười, ánh mắt lại lạnh lẽo đánh giá Di Giai:"Ngươi là kẻ nào?"
"Ngài hãy nghe nô tài giải thích, đừng giết nô tài." Di Giai vội xua tay, đối phương bước lên một bước thì bản thân lại lùi hai bước:"Ban nãy nô tài thấy có mấy người áo đen đi tới phòng ngài, sợ ngài gặp nguy hiểm nên mới ngăn cản."
Hắc Đế nhíu mày, vung tay một cái, Di Giai bị đánh bay sang một bên rồi đập mạnh xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu.
Tam Ca đã thở dài chuyển kênh, thật không nỡ nhìn mỹ nhân bị đánh mà.
Cô ôm ngực ho khan, sao lại thế này? Hắc đế còn có sức mạnh siêu nhiên à? Cô cứ tưởng đây là thế giới bình thường chứ!
"Hoàng Thượng!" đột nhiên một giọng nói cắt ngang bước chân của Tang Thanh, hắn quay lại, thấy là một hộ vệ của mình thì cũng không có phản ứng gì.
"Hoàng Thượng, thần vừa bắt được vài con chuột nhắt lẩn trốn trong điện của ngài, xin ngài hạ lệnh xử trí."
Người hộ vệ quỳ hồi lâu cũng không thấy hắn đáp lại, ngẩng lên đã thấy Hoàng Đế của hắn đang đi tới chỗ một bóng đen đang nằm dài trên đất.
Di Giai ôm ngực không nhúc nhích nổi, chỉ cảm thán quả nhiên hung tàn.
"Mang tên này đi tra khảo." Tang Thanh đá vào người Di Giai một cái khiến cô bay thêm một đoạn, lạnh giọng.
Huhu, mạng quả nhiên là không đủ!
Di Giai nhìn thấy người hộ vệ kia cầm đèn lồng bước tới gần, đã nhắm sẵn mắt chờ chết.
Tang Thanh lơ đãng lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt được đèn lông chiếu tới, ánh mắt thâm trầm hơi đổi:"Đưa đến Hà Điện, tự trẫm sẽ tra khảo hắn."
Khi Di Giai tỉnh lại đã thấy hai tay mình bị buộc trên một cây thánh giá, xung quanh không phải ngục tối mà chỉ là một căn phòng bày trí bình thường. Tang Thanh đứng trước mặt cô cầm xô nước trống không cười lạnh:"Còn tưởng ngươi chết rồi, đến chậu thứ mới chịu tỉnh."
"..."
"Gương mặt này của ngươi không tệ." Tang Thanh cười nhạt, nếu đặt gương mặt này lên cơ thể của một nữ nhân, hắn thật ra sẽ có hứng thú.
Được hắn khen ngợi, Di Giai cũng chẳng thể vui nổi, hiện giờ cơ thể cô chỗ nào cũng đau nhức, tất cả là do tên bại hoại trước mặt gây ra.
"Là kẻ nào sai khiến ngươi vào đây?" hắn ngồi xuống ghế, lạnh lùng hỏi.
Di Giai nhếch mép, dù sao cũng còn một mạng, bước này sai thì bước lại lần nữa là được, cũng lạnh nhạt nói:"Nghe nói Hắc Đế hung tàn ác độc thành thói, ta vốn không tin, nhưng nay gặp được mới cảm nhận càng thêm sâu sắc."
"Ồ?" Tang Thanh dường như nghe được điều thú vị.
"Hừ. Không thèm nói chuyện với ngươi nữa." Di Giai hất cằm sang một bên, nhắm tịt mắt.
Ánh mắt Tang Thanh đột nhiên hơi đổi, hắn đứng dậy đưa tay kéo cổ áo cô ra để lộ khuôn ngực bằng phẳng.
Thân thể Di Giai khẽ run, dù biết cơ thể đã bị sửa đổi nhưng vẫn không quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, tức giận mắng:"Tên đoạn tụ nhà ngươi!"
Tang Thanh đưa tay bóp lấy cằm cô:"Câm miệng. Ngươi mới là một kẻ ái nam ái nữ."
"..."
[Tam Ca tặng bạn một bình độc tự sát: Lại lần nữa đi cô nương.]
"..."
Di Giai cảm thấy mình quá mức tội nghiệp, đến tay để với lấy bình độc cũng bị trói chặt, muốn tự sát cũng không có cách.
"Không đúng. Ngươi rõ ràng là nữ." Tang Thanh đột nhiên nhíu mày, mũi hơi động, mùi vị nam nữ trộn lẫn này là sao?
"Được được. Ta đúng là nữ, ngươi thả ta ra được không?" Di Giai không muốn chơi nữa!
"Làm sao ngươi biến thành dáng vẻ này?" hắn nghe vậy, không tiếng động khép lại hai vạt áo cô.
"Từ nhỏ ta đã là dáng vẻ này!"
Trên trán Tang Thanh nảy ra một chữ X, tên này là đang cố tình đùa giỡn hắn sao?
"Hoàng Thượng, Huyền Yên cô nương cầu kiến."
Tang Thanh liếc Di Giai một cái, lòng tràn đầy bực bội phất áo rời đi.
[Hoàn thành nhiệm vụ: Dò la thành công, Hắc Đế quả nhiên tâm lý vặn vẹo tâm tư ác động khó ai bì kịp. Không hổ lời đồn. Độ trải nhiệm: /]
"..." vậy mà cũng được?
[Phần Thưởng: Mời chọn.
. Cởi trói
. Thuốc bí ẩn.]
Dù chọn cởi trói mà không thể thoát khỏi căn phòng được canh gác nghiêm ngặt này thì có ích gì?
Chọn cái còn lại!
[Bạn nhận Thuốc bí ẩn]
[Nhiệm vụ mới: diệt trừ Hắc Đế]
"..."
[Tam Ca tặng bạn một bông hoa: ...]
[Tứ Đệ tặng bạn một bông hoa: ...]
Di Giai cảm thấy họ đang cố tình đưa hoa cho đám tang của mình.
'Soạt'
Cơ thể đột nhiên co lại, ngực chậm rãi trở về hình dáng cũ, Di Giai nhận ra thuốc đã hết tác dụng, cổ tay nhỏ hơn giúp cô dễ dàng rút tay khỏi vòng sắt. Nhiệm vụ tiếp theo, cô tự nhận không thể làm được.
Di Giai không ngờ quá trình thảm bại của cô lại thu hút được một số lượng không ít người xem, chỉ là họ đang cá cược nhau xem lúc nào cô sẽ tự sát, trong số những người làm nhiệm vụ, đến hiện tại thì cô thảm nhất rồi.
Di Giai mở lọ thuốc bí ẩn vừa nhận được, cảm giác không còn gì để mất, nhắm mắt uống vào.
Người xem đều tò mò, không biết đó là thuốc gì? Mãi tới khi cô uống cạn, tên thuốc mới hiện ra.
[Bạn đã uống Thanh Thủy]
"A!" Tứ Đệ la lên tiếc nuối:"Thuốc này không phải chỉ giúp tỉnh táo thôi sao, vô dụng quá!"
Tam Ca cũng thở dài, đúng là hồng nhan bạc phận.
Tâm trạng của người xem khác cũng tương tự vậy, cảm thấy Di Giai không còn vũ khí bí mật gì để hoàn thành được nhiệm này.
Mà Di Giai sau khi uống xong lại không hề tỉnh táo, cô thiếp đi, chìm sâu vào bóng tối.
Mở mắt lần nữa, Tang Thanh vẫn chưa quay lại, Di Giai nghiêng đầu nhìn bàn tay mình, ánh mắt phức tạp. Trí nhớ bị hỗn loạn quá nhiều, cũng không biết lần tỉnh táo này kéo dài bao lâu. (Sergi tỉnh)
Đang ngồi dưới đất, cửa đột nhiên bật mở, Tang Thanh khoác áo bào màu đen tiến vào, thấy Di Giai xõa tóc ngồi dưới đất, hắn nhíu mày nhìn lên dây xích trên thánh giá.
Di Giai nhìn thấy hắn, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Chỉ vừa nhìn qua cô đã biết phong ấn của bản thân vẫn còn trên người hắn, cũng không biết tại sao hắn không hóa giải nốt, còn để lại thứ đó kiềm hãm mình.
Tang Thanh bước tới ngồi xổm trước mặt cô, động đậy mũi một lần nữa, cảm giác lần này mới thật sự là nữ tử.
Di Giai chẳng quan tâm có bao nhiêu người đang xem trực tiếp, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ Tang Thanh, đôi môi mềm mại áp vào môi hắn. Con ngươi Tang Thanh chấn động, hắn không hiểu nữ nhân trước mắt muốn làm gì, nhưng không thể không thừa nhận từ sâu trong tâm khảm hắn đột nhiên vô cùng thoải mái, nữ nhân xinh đẹp dâng đến miệng còn có thể từ chối sao! Hắn chẳng quản nữ nhân này có mục đích gì với mình, chỉ biết nữ nhân này rất hợp khẩu vị hắn. Hắn nghĩ xong liền không chần chờ ôm cô đặt lên giường.
"Hắc Đế thật có nhã hứng." Di Giai bật cười giữ lấy tay hắn, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia ở khoảng cách gần:"Ngươi nhốt ta ở đây đã mấy ngày không tắm rửa, hiện tại còn có thể ra tay."
Nghe vậy, gương mặt Tang Thanh cứng đờ trong chốc lát rồi xoay người đứng dậy đi ra ngoài, lúc sau, có hai cung nữ tới hầu hạ Di Giai đi tắm rửa.
Di Giai nghịch nước trong bồn tắm, kìm không được nở nụ cười, Đông Thương Tang Thanh vẫn là Đông Thương Tang Thanh, dù ở hình dáng nào vẫn luôn thành thật với cô như thế. Vốn dĩ nhiệm vụ lần này cũng rất đơn giản, chẳng qua là bản Di Giai chưa hoàn thiện kia chỉ giỏi tấu hài, mới khiến Hắc Đế tức giận, làm nhiệm vụ trở nên khó khăn mà thôi.
Thay một bộ y phục mới mềm mại lại thoải mái, cô lười biếng ngồi trên giường lau tóc, Tang Thanh bước vào điện, rất thành thật ngồi một bên chờ đợi. Di Giai nhìn hắn, kìm lòng không được tán gẫu một chút.
"Vương quốc của ngài rất thiếu nữ nhân sao?"
Tang Thanh tự rót cho mình một chén trà, làm như không nhận ra ý giễu cợt trong đó:"Không thiếu."
"Ta rất vừa ý ngươi sao?"
"Trông rất ngon miệng."
Thấy hắn thẳng thắn như thế, ý cười trong mắt Di Giai càng đậm:"Mấy hôm trước ngươi đánh ta, hiện giờ khắp mình đều đau, thứ cho ta không thể hầu hạ."
Động tác nhấp trà của hắn hơi khựng lại, rất nhanh sau đó lại cười nhạt không nói.
"Hắc Đế xấu xa." Di Giai buông khăn lau tóc, nhẹ nhàng bước tới bên giường:"Lại đây hôn ta một cái, đợi khỏe rồi ta nhất định không bạc đãi ngươi."
Tang Thanh liếc mắt nhìn cô, đứng dậy từng bước tới bên giường, ôm lấy eo cô:"Chỗ nào đau?"
"Ngươi đạp vào ngực ta!" Di Giai tức giận lườm hắn, lại gạt đi ma chảo đang muốn chạm vào ngực mình.
Tang Thanh lần đầu ôm mỹ nhân trong ngực thôi cũng đã thấy thỏa mãn, hắn giữ nguyên tư thế, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì:"Tại sao ngươi cố ý tiếp cận ta?"
"Còn không phải vì nghe danh Hắc Đế xấu xa thế nào, muốn tới kiểm chứng sao?"
Hắn nhìn vào mắt cô, không thấy là nói dối:"Vậy cảm thấy thế nào?"
"Nếu ta là nam nhân, quả nhiên sẽ cảm thấy như lời đồn. Còn là nữ nhân, sẽ thấy ngươi còn xấu xa hơn lời đồn."
"Ta xấu xa thế nào?"
Không hiểu tại sao hắn cứ hỏi tới cùng, Di Giai đẩy tay hắn đặt ở eo mình ra, tự mình chọn một tư thế thoải mái trong lòng hắn:"Nữ nhân nào đưa tới ngươi cũng thoải mái ăn được, không sợ có độc sao?"
Hắn khẽ cười:"Có độc cũng không sợ."
Di Giai chớp mắt nhìn hắn, Tang Thanh không phải người bình thường, dù bị hệ thống phong bế trí nhớ nhưng sớm muộn hắn cũng sẽ tự nhớ lại thôi, chỉ là không biết khi nào. Hiện tại thật lòng cô không muốn gặp hắn lắm, vẫn nên để Di Giai tấu tài kia làm hắn vui vẻ thôi.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng chân chạy lại đây:"Hoàng Thượng, Huyền Yên cô nương cầu kiến."
Đây là lần thứ Di Giai nghe thấy cái tên này, cô bèn túm lấy áo Tang Thanh:"Đó là ai vậy? Sao nhiều lần đều tìm ngươi?"
"Biết ít một chút mới sống lâu được." Tang Thanh cười cười vuốt tóc cô, đứng dậy bước ra ngoài.
[Tam Ca tặng bạn một bông hoa: Cẩn thận, nhiệm vụ này cũng không phải mình cô làm.]
Chỉ đơn giản một câu như vậy, Di Giai chợt ngộ ra. Chỉ sợ trên vương quốc này và bên phía Bạch Đế đều có nhiệm vụ giả đóng vai thành các nhân vật làm nhiệm vụ của mình, người xem Tam Ca này hảo ý nhắc nhở một câu, lại vào đúng lúc Huyền Yên xuất hiện, rất có khả năng Huyền Yên kia chính là một nhiệm vụ giả.
Vậy nhiệm vụ của cô ta là gì? Cũng là tiêu diệt Hắc Đế?
Tang Thanh à... khắp nơi mỹ nữ đều muốn diệt ngươi.
Huyền Yên nhìn Hắc Đế ngồi trước mặt mình, không khỏi thầm cảm thán vẻ đẹp của hắn. Cô từng gặp Bạch Đế, nhan sắc cùng vóc dáng chẳng thể bì được với người trước mặt này. Tiếc rằng chỉ là NPC, nếu là người thật thì cũng quá nghịch thiên rồi.
Nhiệm vụ của cô là giết một người tên Di Giai, mọi manh mối đều hướng về Hoàng Cung và Hắc Đế, nhưng tiếp cận hắn đã lâu, cũng không thấy bên người hắn có cô nương nào khuê danh như vậy.
Di Giai bị giam lỏng không thể ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng tự chơi. Tam Ca vẫn thỉnh thoảng tặng cô một bông hoa, nói năng gì gì đó, nhưng hắn cũng không nói ra manh mối nhiệm vụ giả nào nữa. Tự biết muốn có một bộ phim hay để xem thì không nên tiết lộ quá nhiều.
Hơn một tuần sau Tang Thanh mới lại đến, nhìn hắn thản nhiên cởi ra áo khoác ngoài trước mặt mình, Di Giai lại thoáng ngửi thấy mùi rượu như lần đầu gặp hắn.
"Ngươi uống rượu à?"
Hắn vén màn lên ngồi xuống bên giường:"Cứ một thời gian ta lại phải tắm bằng rượu một lần."
Thì ra vậy, Di Giai nhăn mũi, không quá thích mùi này.
"Hết đau chưa?" Hắn đưa tay vén vạt áo trước ngực cô, lại bị cô gạt tay ra, kiên nhẫn nói:"Ngoan ngoãn để ta kiểm tra xem có bị nội thương không."
Di Giai trừng mắt:"Một tuần mới đến còn tỏ ra quan tâm gì chứ? Nếu bị nội thương ta đã chết lâu rồi."
Hắn thấp giọng cười:"Ngươi đang trách ta đến muộn sao?"
Di Giai bỗng khựng lại, cô không biết người trước mắt là Tang Thanh đã tỉnh hay Hắc Đế, câu nói vừa rồi kia có ẩn ý gì khác không.
Một ngón tay Tang Thanh đặt lên trán, cô lập tức cảm thấy một dòng điện nhẹ chạy khắp cơ thể, khi hắn thu tay lại thì dòng điện này cũng biến mất:"Cơ thể ngươi đã khỏe rồi. Hồi phục thật nhanh."