Ra khỏi phòng, Di Giai tiễn Vân Thâm một đoạn, lúc đi đến cầu thang, anh đột nhiên nói:"Dị năng của Tư Hạo tôi đã sớm để ý, tuy mới chỉ là sơ cấp nhưng đã rất mạnh... hi vọng cô có thể khuyên cậu nhóc đến khu luyện tập nhiều một chút, tương lai chắc chắn sẽ ..."
"Tôi biết rồi." Di Giai cười cười:"Dù sao quyết định cũng là của thằng bé."
Vân Thâm nhìn qua cô một thoáng:"... Cô cũng vậy. Đôi khi rảnh cũng nên qua khu tập luyện một chút, rèn luyện thân thể bảo vệ chính mình."
"Tôi lại cảm thấy mình không có đối thủ." Di Giai nói.
Vân Thâm ngẩn ra:"... Tự tin là tốt nhưng vẫn nên đề phòng."
"Được rồi. Anh nói nhiều quá đấy." Di Giai đẩy vai anh ta:"Mau về đi."
Bàn tay đột nhiên bị bắt lấy, Vân Thâm vẻ mặt nghiêm túc nắm lấy bàn tay cô:"Ở thế giới này bây giờ sống chết đôi khi chỉ cách nhau một tấc, cô đừng nghĩ vào đây là đã an toàn tuyệt đối. Ngày an toàn chỉ có khi thế giới ngoài kia trở lại hòa bình, cho đến lúc đó... Nhất định phải tự bảo vệ lấy bản thân."
Di Giai bị sự nghiêm túc này làm cho sững sờ, vô thức gật đầu, bấy giờ Vân Thâm mới thả lỏng nét mặt, cười với cô:"Dị năng của cô chắc tầm trung cấp nhỉ?"
Di Giai vẫn ngây ngốc gật đầu, lại nghe anh ta nói:"Tôi sẽ mang tới chút tinh hạch cho cô, thời gian này cố gắng luyện tập cho thuần thục, kiểm soát sức mạnh của dị năng."
Di Giai lục lại trí não, nhận ra tinh hạch là một loại thủy tinh có trong não zombie cấp cao, hấp thụ có thể tăng cấp dị năng, cô vội rụt tay lại, nhíu mày thắc mắc:"Thứ quý giá như vậy anh lại đem cho tôi?"
"Ừ." Vân Thâm không nói gì thêm.
Cô lắc đầu xua tay:"Không cần đâu, cảm ơn anh, tạm biệt." nói rồi quay người trở về, bỏ mặc Vân Thâm cô đơn đứng trong bóng tối, đôi mắt đen láy của anh bình tĩnh theo dõi đến khi cô khuất bóng sau bức tường.
Mà vừa vòng qua ngã rẽ cô lại bắt gặp Tư Hạo không biết đã đứng đó bao lâu, Di Giai thản nhiên cầm tay cậu nhóc kéo đi.
"Về phòng, ngoài này lạnh."
Vân Thâm đem đến không ít quần áo cho Di Giai và Lục Châu. Sau khi tắm xong, Di Giai mặc một chiếc áo phông trắng cùng với quần đùi chui vào chăn, Tư Hạo thấy vậy, bỏ quyển sách đang đọc xuống một bên, nghiêng người chỉnh chăn cho cô.
"Đọc cái gì vậy?" Di Giai còn mỗi cái đầu ló ra khỏi chăn, hỏi.
"Vân Thâm mang đến. Về dị năng, zombie, tinh hạch." cậu đáp.
"À... Anh ta tốt với em quá nhỉ?" Di Giai thở dài cảm thán, trên chặng đường chinh phục thế giới, có nên tha cho anh một mạng chăng?
"Có lẽ vì thích chị." Tư Hạo đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Di Giai gần ngay trước mắt, làn da trắng bóc mềm mịn vẫn còn thơm mùi sữa tắm, đôi môi hồng phấn căng mọng hơi hé ra vì kinh ngạc, cậu nhịn không được cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Ngủ ngon." hành động xong, Tư Hạo vội vươn tay tắt đèn, khẽ nói.
Di Giai nhìn cậu đã nằm xuống bên cạnh, cũng nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
"Ngủ ngon..."
Đây là một giấc ngủ dài thoải mái nhất từ khi Di Giai lấy lại ký ức, tỉnh dậy thì đã là trưa hôm sau, trong phòng không có người, cô ăn chút bánh trên bàn rồi thay đồ ra ngoài, việc đầu tiên là gõ cửa phòng bên cạnh, cũng không có ai mở cửa, phân vân một lát cô đành xuống phòng .
Thanh niên tóc đỏ cũng dường như mới ngủ dậy, đầu tóc bù xù ra mở cửa, vừa nhìn rõ bên ngoài là ai thì giật bắn mình, cơn buồn ngủ bay sạch:"Cô... Cô..."
"Tôi là bạn của Vân Thâm, Di Giai."
Thanh niên tóc đỏ ngẩn ra, tiếp đó vội gật đầu:"Tôi cũng là bạn ạnh ấy, tên tôi là Đình Dương."
"Cậu có biết mấy người hôm qua đến cùng tôi đi đâu rồi không?"
"À... Hình như..." Đình Dương gãi gãi đầu, hôm qua chỉ mải nhìn cô, đâu kịp để ý người đi cùng cô là những người nào.
May mắn trong phòng có tiếng nói vọng ra:"Sáng sớm họ đã đến sân tập khu C rồi."
Đình Dương vội "à" một tiếng:"Đúng rồi. Đúng thế. Cô muốn tìm họ à? Cần người dẫn đường không?"
Di Giai gật đầu:"Làm phiền rồi."
"Chuyện nhỏ thôi." Đình Dương hồ hởi:"Đợi chút tôi thay đồ rồi dẫn cô đi, đừng đi lung tung nhé!"
Đường từ khu A đến khu C phải đi qua khu B, khu B đông hơn khu A rất nhiều, đa số toàn là đàn ông, những người đàn ông ở khu này khi nhìn thấy Di Giai hai mắt đều sáng rực, nhưng nhìn đến người tóc đỏ bên cạnh cô thì đều nhịn xuống, không dám bày trò trêu ghẹo.
"Đừng sợ." Đình Dương khẽ nói:"Đám người háo sắc này nếu ai dám giở trò, cô đánh được thì cứ đánh, đánh chết người cũng có thế lực đằng sau lo cho cô."
Di Giai lé mắt:"Thế lực?"
"Vân Thâm chứ ai? Cô không phải bạn của anh ấy sao?" Đình Dương lườm mấy tên đàn ông nhỏ rãi bên đường:"Trụ sở ít phụ nữ, phụ nữ thể chất yếu ớt, sinh tồn kém, bị lợi dụng, chẳng còn mấy nữa. Những tên này giờ thấy con gái là y như lũ động đực."
Di Giai từ chối bình luận, trong mắt cô những người này sớm muộn gì cũng sẽ là thức ăn cho đoàn quân zombie của cô thôi.
Sân luyện tập lớn hơn cô tưởng, được chia thành khu luyện thể chất và khu luyện dị năng, Di Giai đi xung quanh sân một vòng nhưng không thấy có dị năng hệ hỏa của Tư Hạo.
"Không lẽ ở sân tập đặc biệt? Anh Thâm ưu ái quá..." Đình Dương tặc lưỡi, lại dẫn cô đi một vòng, sau khi qua một cánh cửa, nhìn xuống chính là sân tập đặc biệt, ở phía trên nơi cô đứng là các hàng ghế khán đài.
Sân tập đặc biệt chỉ nhỏ hơn sân bên ngoài một chút nhưng lại chẳng có mấy người, Đình Dương dẫn cô tới chỗ cầu thang đi xuống bên dưới.
"Chị." Tư Hạo vừa nhìn thấy cô đã hô vang. Lục Châu và Tang Gia cũng đang ở đây.