Di Giai không ngờ rằng pháp lực của tên Ma Thần này mạnh đến thế. Mà có lẽ từ đầu là cô xem thường hắn. Đến cả Tang Thanh nhiệm vụ giả không phải cũng rất lợi hại sao, cô từng thấy hắn chém bù nhìn, đánh lang nhân, tuy có vẻ yếu hơn Ma Thần nhưng so với phần lớn đám nhiệm vụ giả chắc chắn mạnh hơn vô số lần.
Tang Thanh đưa cô trở về một cung điện chắc hẳn do hắn đánh chiếm được, hắn thả cô vào chậu đất đã chuẩn bị sẵn. Di Giai trợn mắt, còn chuẩn bị sẵn cơ đấy.
Di Giai cất tiếng:"Ngươi có bệnh sao Tang Thanh? Ta còn có việc của ta, không có thời gian ở đây chơi với ngươi!"
"Việc gì? Quang hợp à?"
"..." Di Giai cố gắng biến thành người nhưng không thể, cô cảm giác được chậu đất này có ma pháp.
"Hừ, để xem không có chân thì ngươi làm sao chạy lung tung." Ma Thần nghịch đất bên cạnh rễ cô
"..."
"Không mạnh miệng nữa à?" Hắn nhướng mày
Không được, Tang Thanh này hư quá!
Trong nội tâm, tiểu Di Giai gào thét.
Bên ngoài, Di Giai mặt vô cảm. À không thậm chí cô còn không có mặt.
"Dỗi à?" Tang Thanh chọt chọt lá
Vẫn là im lặng.
"Không phải ngươi muốn tìm vật kia sao? Bổn tọa lục tung tam giới tìm cho ngươi nhé." Nói xong Ma Thần cảm thấy nhánh cây dưới ngón cây khẽ rung động, hắn nhếch môi.
"... Ngươi thật sự tìm giúp ta?"
"Dĩ nhiên, bổn tọa đó giờ nào có bao giờ nuốt lời." Hắn miết miết cành lá:" Chỉ cần đồ to gan nhà ngươi ngoan ngoãn đi theo bổn tọa, làm huynh đệ của bổn tọa."
"..." Dù không thể phủ nhận nhờ Ma Thần tìm đồ sẽ dễ dàng hơn là cứ mù mịt không có phương hướng tìm, nhưng mà yêu cầu của hắn có chút vấn đề, huynh đệ gì cơ?
"Được được, đều nghe ngươi, chỉ cần ngươi giữ lời tìm đồ cho ta."
Tang Thanh dường như nghe được điều mình muốn nghe, hắn nhổ Di Giai ra ném xuống đất, cô lập tức hóa thành người.
Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn lườm hắn của cô, cảm thấy vô cùng hài lòng. Ngoài kia người nhìn thấy hắn không phải run sợ thì là hận thấu xương, đâu như cây cỏ nhỏ bé này, từ lần đầu tới bây giờ ánh mắt nhìn hắn chưa từng thay đổi, chẳng có một chút sợ hãi nào.
Tang Thanh bỗng tò mò, là một ngọn cỏ, chẳng có gì nổi bật, là một loại cỏ thấp kém đâu đâu cũng mọc, nhổ mãi chẳng hết, vậy mà cũng có thể tạo nên một sinh linh to gan đến vậy sao? Máu của hắn thật là thần kỳ.
Tam giới đều biết
Ma Thần Tang Thanh sau khi phá phong ấn tỉnh dậy liền tàn sát tứ phương, kiêu ngạo không tả nổi
Ma Thần ngày xưa luôn cô độc mình hắn, nay bên cạnh còn người luôn sánh vai.
Ma Thần hạ lệnh cho tam giới tìm bảo vật, là một tấm thẻ đen xì.
Di Giai đang đi dạo tại chợ yêu, tuy cô luôn đi bên cạnh Ma Thần Tang Thanh nhưng luôn che mặt, không ai biết mặt cô, ở trong điện Ma Cung quá nhàm chán nên ra ngoài dạo một chút.
Cô tới một cửa hàng vũ khí, mấy hôm trước đã bảo người ta rèn cho cô một chiếc búa, nay tới lấy hàng. Cô đi vào cửa, chủ tiệm hồ hởi tiếp đón, lúc đi ra trên tay Di Giai đã cầm theo một cây búa trông vô cùng oai phong.
Đột nhiên có một cánh tay choàng qua bả vai cô:"Ta nói mà, ngươi thế này mà là cô nương cái gì, rõ ràng là hóa hình sai sót rồi."
Từ lúc làm "huynh đệ" với Ma Thần, hắn đã ngưng xưng bản tọa với cô, cô cũng không thèm để ý hắn. Hiện tại Tang Thanh đang chỉnh dung bá vai bá cổ cô trên chợ, nếu để nguyên khuôn mặt hắn chắc hẳn sẽ gây nên náo loạn không nhỏ.
"Tang Thanh, đã bao lần ta nói ngươi đừng khoác vai ta." Mỗi lần như thế cảm giác nàng rất lùn, sỉ nhục chiều cao à.
Ma Thần người người kính sợ vậy mà chẳng tức giận.
Chỉ cần hỏi có bao nhiêu người dám gọi thẳng tên hắn? Chẳng ai cả. Nhưng cây cỏ nhỏ này từ lúc cứu hắn đến tận bây giờ luôn luôn mở miệng là Tang Thanh.
Thế giới này có một Ma Thần người người khiếp sợ, mà bên cạnh hắn luôn luôn có một bóng nhìn lùn nhỏ, một cây cỏ yếu đuối bậc thấp. nhân vật này một trên cao một dưới thấp chẳng liên quan nhưng lại gắn kết với nhau.
Trong các trận chiến do tiên ma nổi dậy, Ma Thần tàn sát phía trước. Đằng sau hắn luôn có người bảo vệ, chẳng còn cần phòng bị phía sau nữa.
Ma Thần không còn cô độc nữa rồi.
Tam giới nói vậy đấy.
"Bẩm Ma Thần, bên ngoài có người cầu kiến nói hắn tìm thấy bảo vật hình chữ nhật đen kia."