Ngủ một giấc no say, Di Giai tỉnh lại vẫn chưa thấy thẻ được gửi trả về, thay vào đó một hình lá thư nhấp nháy trước mặt, cô bấm vào.
: Xấu xí, ngươi có đó không?
Nhìn thấy là mã số của Tang Thanh, Di Giai im lặng thật lâu, sự việc vừa qua trôi nhanh như một giấc mộng, rời xa Tang Thanh cái gì chứ, hắn vẫn luôn ở ngay cạnh cô. Hắn không nhận ra cô sao? Hừ, cũng có thể. Dù sao hình dáng ở thế giới kia cũng khác xa hình dáng này mà.
: Có
: Ngươi cho ta vay ít tiền đi
: Từ đâu ngươi nghĩ ta giàu có
Tên lắm tiền này vay kẻ nghèo khổ như cô làm cái gì?
: không phải lần trước ngươi có nhiều hồng thạch lắm sao?
: Ta sắm sửa không gian đã gần hết
Thật ra còn triệu. Nhưng so với cái giường triệu của hắn thì cũng không khác tiền lẻ lắm
: Tại sao tất cả người ta quen đều quá nghèo khổ!
: ╮(╯▽╰)╭
: Ngươi lấy đâu ra hình đáng yêu vậy???? Không hợp với ngươi đâu, mau chia sẻ cho ta!!!!
: (‾-ƪ‾)
: Aaaaaaa!!!!
Di Giai gửi hắn link một bài viết của ai đó trên chủ hệ thống đã chia sẻ những ký tự này rồi đóng cửa sổ nói chuyện.
Thật là...
Tang Thanh vẫn là Tang Thanh mà thôi.