Ở cùng nhau được mấy tháng, mọi người quanh đây đều biết căn nhà bỏ hoang nhiều năm, cuối cùng đã chào đón chủ nhân của nó.
Nhất là “bà Bảy”, cũng coi như đã nhìn thấy Yến Chử chào đời, quan hệ rất tốt với thế hệ trước của Yến gia.
Khi nhìn thấy thế hệ sau của Yến gia trở về, khỏi phải nói là vui vẻ nhường nào.
Hầu hết những người sống trong khu này đều là người quen, quan hệ chẳng mấy chốc càng thân thiết.
Vả lại, người nhà họ Yến đều là những người tốt.
Hàng xóm với nhau, anh cho tôi một đĩa ngó sen xào, tôi cho anh một đĩa há cảo chay, tình cảm được vun đắp như thế đấy.“Chẳng phải ông Bảy và chú Đại Trụ đang bận kiếm tiền sao, mỗi lần nói tới chuyện này, có ai là không hâm mộ bà Bảy có được người chồng như ông Bảy, có con trai hiếu thảo như chú Đại Trụ đâu chứ.
Hơn nữa, thím Lan Hoa này, chiếc khăn lụa bây giờ thím đang thắt trên cổ là của chú Đại Trụ mang về sau một chuyến đi dài đằng đẵng, vậy mà thím còn nói là chú Đại Trụ không thương thím, chú ấy buồn phát khóc mất”.Lâm Đinh Đinh chỉ hơi ngượng ngùng với Yến Chử thôi, tính cách con gái nông thôn rộng rãi hào phóng.
Hơn nữa bây giờ cô được chồng và cha chồng chiều chuộng hết mực, ấm ức một chút cũng chưa từng chịu đựng, tầm nhìn càng ngày càng rộng mở, lại nói chuyện ngọt xớt, làng xóm xung quanh đều biết cô là người vợ Yến Chử cưới khi còn ở nông thôn tăng gia sản xuất, nhưng chẳng có ai khinh thường cô bởi vì cô có hộ khẩu ở nông thôn cả.Bà Bảy và thím Lan Hoa nghe Lâm Đinh Đinh khen một tràng, quả nhiên vô cùng vui vẻ.
Có ai không thích nghe người đàn ông nhà mình được khen là có tương lai đâu, hồi nãy còn cảm thấy Yến Chử đối xử với vợ quá tốt, bây giờ nghe cô nói vậy, họ cảm thấy đàn ông trong nhà cũng đâu thua kém gì người ta.
Nhưng trong lòng mỗi người đều có một cái cân, hai người đàn ông nhà mình lái xe tải đường dài, so với Yến Chử là sinh viên Đại học Yến Kinh, ai có tương lai, tương lai của ai xán lạn hơn, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Lâm Đinh Đinh khen ngợi, cũng chì vì muốn làm cho họ vui vẻ thôi.“Bên nhà mẹ của thím vừa mới gửi cho thím một sọt rau sạch, lát nữa thím mang cho mấy đứa một ít.
Đinh Đinh đang mang thai, nên ăn chút đồ tươi sạch mới tốt”.Tâm trạng của thím Lan Hoa đang rất tốt, vô cùng hào phòng đã chia hơn một nửa sọt rau xanh mà chị dâu của thím ấy đưa tới.“Cảm ơn thím Lan Hoa.
Rau củ mới mẻ thế này, bây giờ đúng là không dễ mua mà.
Mỗi lần con vừa ra đến chợ, thức ăn ngon một chút đều đã bị người ta mua hết rồi”.Yến Chử không phải là người keo kiệt: “Mấy ngày trước, học trò của ba con có đưa tới hai hộp sữa mạch nha.
Ông ấy không thích uống mấy thứ này, con để dành một hộp cho Đinh Đinh, còn một hộp đúng lúc có thể đưa cho Tiểu Trụ.
Nó đang tuổi ăn tuổi lớn, nên uống nhiều đồ bổ một chút”.(Sữa mạch nha: Sữa mạch nha là một loại cháo bột làm từ một hỗn hợp của lúa mạch, bột mì và sữa nguyên kem và được làm khô cho đến khi tạo thành bột.
Bột mạch nha gồm có hai dạng là đường hóa và không đường hóa.)“Tiểu Trụ” trong miệng anh là con trai của thím Lan Hoa.
Nói cũng rất thú vị, ba thì gọi là “Đại Trụ”, tên con trai thì lười suy nghĩ, trực tiếp gọi là “Tiểu Trụ”, ai không biết còn tưởng rằng đây là tên của hai anh em.“Sao lại không biết xấu hổ như thế!”.Thím Lan Hoa kích động xoa tay, chỉ có mấy cọng rau mà thôi, giá của một hộp sữa mạch nha cũng đủ mua mấy chục sọt rau xanh rồi.“Gia đình chị dâu của thím ở vùng ngoại ô, tuần nào họ cũng tới chợ bán rau sạch được trồng trên chính mảnh đất của họ.
Hay là như vậy đi, sau này các con muốn ăn gì, nói trước với thím một tiếng, thím bảo chị dâu giữ lại giúp các con, cũng đỡ tốn công đi chợ”.Thím Lan Hoa là người khôn khéo, nhớ lại Yến Chử mới nói gì, lập tức nghĩ ra cách “trả lại” món quà tạ lễ là sữa mạch nha này.“Vậy phải làm phiền thím Lan Hoa rồi”, Yến Chử thích nói chuyện với người thông minh.
Thực chất anh có thể chung đụng hòa hợp với những người hàng xóm xung quanh, là bởi vì những người hàng xóm này là người ngay thẳng, không phải loại người thích lợi dụng, qua lại với những người như thế mới làm cho người ta cảm thấy yên tâm và thoải mái.“Đâu có phiền gì, tiện tay thôi mà!”.
Thím Lan Hoa vội vàng khoát tay, thím ấy cũng biết tính cách của người nhà họ Yến, đến khi chị dâu của thím ấy đưa thức ăn đến, họ cũng không thể cắt xén số tiền rau củ đó.
Thật ra chỉ là đi thêm một chuyến, lúc đó thím ấy lại san sẻ nửa hộp sữa mạch nha cho gia đình chị dâu, đảm bảo chị ấy sẽ sẵn lòng hơn bất cứ ai.“Chồng của em quá giỏi!”.
Sau khi vào nhà và đóng cửa lại, Lâm Đinh Đinh nói với vẻ đầy ngưỡng mộ, trong mắt gần như tràn ngập ánh sao.“Anh giỏi như thế, em mới càng thích anh chứ!”.Yến Chử chạm nhẹ vào chóp mũi cô vợ nhỏ, xắn tay áo len, chuẩn bị bật lò làm “bà nội trợ” nấu ăn.
Còn chiếc bánh bao màn thầu kia, bây giờ đã nguội lạnh rồi, phải hấp lại rồi mới có thể ăn.Lâm Đinh Đinh ngồi ở bàn ăn, lột lớp vỏ mỏng manh của hạt đậu, ngắm nhìn dáng vẻ chuyên tâm bận rộn trong phòng bếp của Yến Chử, nhất thời ngẩn ngơ.
Sao cô lại hạnh phúc đến thế, có được người đàn ông tốt nhất trên đời..