Nguyên chủ cùng Phượng Bát Quân tranh, ngoại nhân đều cảm thấy Phượng Bát Quân ăn thiệt thòi, nguyên chủ được nhờ, kỳ thật đều là biểu tượng mà thôi.
"Bát muội có phải là tìm ta có việc, có việc ngươi có thể nói thẳng." Cố Thiển Vũ lãnh đạm lườm Phượng Bát Quân một chút.
Cố Thiển Vũ không muốn cùng Phượng Bát Quân quay tới quay lui, nàng luôn cảm thấy hôm nay Phượng Bát Quân đến không có theo cái gì hảo tâm.
Phượng Bát Quân tiêu sái bày ra trong tay quạt xếp, nàng cười một mặt phong lưu chọc người: "Chính là nhớ Tứ tỷ."
Cố Thiển Vũ: "......"
Mẹ trứng, nàng làm nhiệm vụ bốn lần, không có bị nam nhân liêu qua coi như xong, luôn bị nữ nhân liêu là ý gì?
Nhìn Phượng Bát Quân không chịu nói lời nói thật, Cố Thiển Vũ giật giật khóe miệng: "Ha ha."
Ngay thời điểm Cố Thiển Vũ cùng Phượng Bát Quân mắt lớn trừng mắt nhỏ, đột nhiên một tiếng kêu thê lương phá vỡ bầu không khí quỷ dị.
Nghe thấy thanh âm này có chút giống Tang Thanh Y, Phượng Bát Quân lông mày không khỏi nhăn một chút, nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục trấn định.
"Tứ tỷ nơi này giống như có điểm gì là lạ, Bát muội đi xem chi tỷ một chút có nguy hiểm gì không." Nói xong Phượng Bát Quân liền trực tiếp xâm nhập Cố Thiển Vũ hậu viện.
Nhìn Phượng Bát Quân bóng lưng, Cố Thiển Vũ thực tình ngày cẩu.
Thảo nào hôm nay Phượng Bát Quân sẽ ỷ lại nơi này của nàng không chịu đi, hóa ra là bởi vì Tả Nghiêm ở đây, cường đại kịch bản khuẩn vì để cho nam nữ chủ gặp nhau cũng thật là chưa đủ.
Cố Thiển Vũ thập phần nhức cả trứng đi theo.
Chờ Cố Thiển Vũ đi vào phòng, trông thấy tràng cảnh bên trong, nàng lập tức liền mộng bức.
Giờ phút này Phượng Bát Quân nửa ôm Tả Nghiêm, một mặt phong lưu tà mị, mà Tả Nghiêm thì thân thể trần truồng, không biết xấu hổ tại lưu điểu.
Tê liệt, ai mẹ nó đến nói cho nàng đây là có chuyện gì?
Phượng Bát Quân chụp lấy Tả Nghiêm tay, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như cười mà không phải cười mở miệng: "Mỹ nhân, kêu đánh kêu giết loại chuyện này không phải ngươi phải làm."
"Lăn đi." Tả Nghiêm lạnh lùng mở miệng.
Phượng Bát Quân cười một mặt chọc người: "Mỹ nhân, ai khi dễ ngươi, ngươi có thể nói cho ta, ngươi đôi tay này cũng không thể dính máu, ta cũng không nỡ để nó dính máu."
Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)
Cố Thiển Vũ yên lặng nhìn thoáng qua ngã trên mặt đất, cả người đều là máu Tang Thanh Y, nàng lập tức cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nữ chính, thủ hạ của ngươi trung thành cảnh cảnh bị lưu điểu nam đả thương, ngươi mẹ nó không vì thuộc hạ mình ra mặt coi như xong, thế mà mở liêu.
Phượng Bát Quân vương gia phong lưu người thiết, Cố Thiển Vũ viết kép một cái chịu phục.
Cố Thiển Vũ lau mặt một cái, sau đó sống không còn gì luyến tiếc mở miệng: "Ngươi có thể trước hết để cho hắn mặc quần áo vào hay không?"
Nàng hiện tại cũng không dám nhìn tới Tả Nghiêm, sợ đau mắt hột.
Vừa rồi Cố Thiển Vũ không cẩn thận quét Tả Nghiêm "điểu", càng chuẩn xác mà nói là tiểu Jr của Đỗ Ngôn Khuynh.
Đỗ Ngôn Khuynh người dáng dấp thanh tú, không nghĩ tới chỗ kia tuyệt không thanh tú, ngược lại rất lớn.
Đoán chừng là vì có thể để cho Tả Nghiêm xuyên qua một đêm lần, cho nên kịch bản khuẩn mới cho Đỗ Ngôn Khuynh một cái đại jj như thế.
Cố Thiển Vũ cảm giác hảo tâm mệt mỏi, cũng cảm thấy nhóm nữ chính đều thật cực khổ, mỗi ngày đều muốn đối diện với mấy đại điểu quái làm sao cũng ăn không no.
Nghe thấy Cố Thiển Vũ, Phượng Bát Quân tựa hồ mới nhìn rõ Tả Nghiêm không mặc quần áo, nàng hướng Tả Nghiêm nhìn thoáng qua.
Trông thấy Tả Nghiêm trên người mập mờ vết tích, Phượng Bát Quân lông mày hung hăng nhăn lại với nhau, nàng cảm giác trong lòng thập phần không thoải mái, giống như có cái gì thứ thuộc về chính mình bị người đoạt đi.
Cố gắng đè xuống loại cảm giác quái dị này, Phượng Bát Quân cởi y phục của mình, định phủ thêm cho Tả Nghiêm.
Đáng tiếc đối phương căn bản không lĩnh tình, vẫn như cũ cố chấp muốn lưu chính mình chim chóc.
- ----
( Sao có cảm giác cốt truyện ngày càng biến thái) - SakuraIto