Edit: Ochibi
Lam Huyễn nhìn đến bên môi hắn khinh thường, kích khởi lòng tranh mạnh háo thắng của nàng.
“Được rồi!” Nàng kiên định đáp.
Tiến lên hai bước, Lam Huyễn nỗ lực ước lượng mũi chân, dùng tay hơi run rẩy thật cẩn thận cởi bỏ quần áo hắn, tận lực tránh đụng phải ngực rộng lớn của hắn.
Nhưng mà, theo ngực hắn từng chút lộ ra da thịt màu mật, trong lòng Lam Huyễn toát ra một ý niệm.
Dù sao, hắn cũng muốn đoạt thân thể nàng! Có lẽ nàng có thể dùng sắc dụ hắn! Bởi vậy, hắn sẽ thả lỏng cảnh giác, không có phòng bị với mình!
Nghĩ đến đây, tim Lam Huyễn nhảy không ngừng, động tác trên tay cũng thong thả hơn.
Chờ đến khi vạt áo Tư Đồ Phong hoàn toàn rộng mở, Lam Huyễn duỗi bàn tay nhỏ của mình, lặng yên vỗ - sờ lên.
Lần đầu tiên tiếp xúc nam nhân, Lam Huyễn khẩn trương không thôi. Khoảng khắc đang sờ trên ngực hắn, chỉ có một ý niệm phát sinh trong đầu nàng: Cơ bắp hắn thật rắn chắc!
Lập tức, nàng mặt đỏ tai hồng.
Tư Đồ Phong chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp lòng cọ qua làn da, tê tê ngứa ngứa khiến hắn thấp đầu. Tay Lam Huyễn nho nhỏ mềm mại ý đồ khơi mào dục vọng nội tâm của hắn.
Hắn bắt lấy nàng.
“A ——” Lam Huyễn la hoảng lên. Vừa phân tâm, nàng mới phát hiện, tay đột nhiên bị chế trụ chặt chẽ.
Lam Huyễn hoảng loạn nhìn nam nhân trước mặt, nàng hoảng sợ muôn dạng.
“Điện, điện hạ……”
Nhìn cơ thể nam nhân gần như dán trên người nàng, nàng không biết làm sao. Hơi thở giống đực xa lạ kia ập vào trước mặt, khiến nàng mặt đỏ tim đập. Vừa khẩn trương lại sợ hãi.
Thân mình Lam Huyễn bắt đầu run nhè nhẹ.
“Xem ra, ngươi cũng chưa sẵn sàng từ bỏ hết tất cả để báo thù đâu.” Tư Đồ Phong híp mắt.
Lam Huyễn cắn răng, có chút thở gấp gáp nói: “Điện hạ, Huyễn Nhi chỉ là có chút khẩn trương mà thôi!”
Đây vẫn là lần đầu tiên của nàng mà! Người nam nhân này từ lúc biết hắn cho đến hiện tại cùng lắm chỉ mới một ngày, vẫn là kẻ thù của nàng, thân thể của mình sao có thể chấp nhận nhanh như vậy?
Tư Đồ Phong bắt tay nàng vẫn chưa thả lỏng, nhìn cổ tay trắng nõn bị nắm chặt đến xanh tím tuyết, một chút cảm giác thương tiếc trong lòng cũng không có.
Nhẹ nhàng nâng cổ tay nàng, hơi dùng sức, đã ném nàng tới trên giường.
Hắn cởi bỏ quần áo đã xộc xệch, đi về hướng nàng.
Lam Huyễn té ngã thật mạnh, toàn thân đau đớn đánh úp, làm nàng nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
Thấy hắn từng chút tới gần, tuy rằng nàng thuyết phục bản thân không được sợ hãi, nhưng vẫn ngăn không được run rẩy. Nàng bi thương tuyệt vọng nhắm mắt, để chính mình thả lỏng. Chỉ có như vậy, mới có thể không chọc giận hắn, giảm bớt đau đớn.
Nàng sẽ không sợ. Nàng là nữ nhi của Vua, hậu duệ của thủ lĩnh mảnh thảo nguyên này, như thế nào có thể dễ dàng nhận thua?
Khoảng khắc các tỷ tỷ biết được dân tộc mình bị chiếm, sôi nổi thắt cổ tự vẫn bỏ mình. Vì không muốn cho địch nhân đến bôi nhọ các nàng.
Nàng thì không, nàng muốn tận mắt nhìn xem, cái dạng ác ma gì giết người thân của nàng, nàng phải vì bọn họ báo thù!
Nhờ thù hận, nàng mới chống đỡ được không tự sát vì mất đi người thân, không có tự sát bởi vì sợ hãi bị lăng nhục!
Lam Huyễn cắn răng, chờ đợi một hồi bão tố buông xuống trên người mình.
Thực mau, thân hình cao lớn ấy đè ép lên. Hơi thở ấm áp, làm Lam Huyễn mở bừng mắt, toát ra kinh hoảng vô thố sâu trong nội tâm.
Tư Đồ Phong nắm cằm nàng, kỹ lưỡng quan sát nàng.
Tiểu nữ hài này được bảo vệ rất khá, ngây thơ mắt chưa hoàn toàn biến mất, tính khí trẻ con khuôn mặt nhỏ kiều nộn…… Thật đúng là khiến người ta gấp không chờ nổi muốn đi tàn phá mà!
Hắn một phen xé nát quần áo nàng, lộ ra bộ ngực nhỏ trắng tinh bên trong.
Lam Huyễn vừa bắt đầu phát dục, trên cơ thể nhỏ gầy, ngực chỉ mới nổi lên nho nhỏ.
“A a ——” Nữ hài tử la hoảng lên, gắt gao che ngực.
“Ngươi thật sự yếu đến đáng thương……” Tư Đồ Phong thở dài nhìn người dưới thân.
Nàng ta như vậy, không thú vị gì cả, còn giải buồn cho hắn được sao?
Hắn cho rằng, lên giường thì tất cả nữ nhân đều giống nhau. Nhưng không phải, nhìn sợ hãi nơi đáy mắt Lam Huyễn hắn mới hiểu được, không phải kẻ nào cũng có thể thay thế nàng.
Bởi vì người ấy, là độc nhất vô nhị! Tim Tư Đồ Phong nhịn không được lại co rút đau đớn một chút.
“Vâng…… Huyễn Nhi rất yếu…… Vậy nên Huyễn Nhi cần thời gian chờ đợi……” Đôi mắt Lam Huyễn quật cường lộ ra cứng cỏi.
Nàng mới 13 tuổi, mười năm sau, cũng mới 23 tuổi mà thôi. Nàng cũng không tin, thời gian dài như vậy không tìm không được cơ hội giết hắn!
“Bổn vương tử thưởng thức chính là điểm này của ngươi.” Tư Đồ Phong gật đầu khen ngợi, hắn cười bừa bãi, “Nhưng mà, bộ dáng bây giờ của ngươi, đừng nói mười năm, dù có một trăm năm, ngươi cũng không thể giết được ta.”
Chẳng lẽ nàng cho rằng mười năm có mỗi nàng tiến bộ sao? Thời gian mười năm, hắn có thể trải qua nhiều lần chiến tranh, vô số chém giết, khi đó hắn thành thanh niên chính trực, tiểu nữ hài này càng không phải đối thủ của hắn.
Khuôn mặt nhỏ của Lam Huyễn mới có chút hồng hào nháy mắt lại trở nên trắng bệch.
Đúng vậy, nàng hình như đã quên, người nam nhân này mười năm sau, khả năng sẽ trở nên đáng sợ hơn hiện tại!
Nàng cắn răng, siết chặt nắm tay nhỏ căm giận không cam lòng.
Tư Đồ Phong không nghĩ tới nàng còn không từ bỏ, hắn rốt cuộc cũng cười: “Được rồi. Bổn vương tử từ bi, cho ngươi một dũng sĩ mạnh nhất, để chỉ dạy ngươi luyện công. Mười năm sau, nếu ngươi có thể làm bổn vương tử dính ba chiêu của ngươi, như vậy ta thả ngươi đi ngay. Nếu không thể……”
“Ta nhất định làm được!” Lam Huyễn nắm tay. Trong mắt nàng chớp động ánh sáng kinh người.
“Tốt lắm. Nhưng trước khi ngươi có thực lực, ngươi vẫn thuộc về bổn vương tử. Không trốn thoát với bất kì nam nhân nào, không có bất kì ý đồ gì!” Tư Đồ Phong bỏ qua nàng, đi xuống giường.
Mặc kệ hắn có thích nữ hài tử này hay không, nàng chỉ có thể là của hắn! Dù cho hắn không cần, thì cũng chỉ có hắn được ném ra ngoài! Tuyệt không cho phép có người phản bội hắn!
Cho nên người phản bội hắn, chỉ có một kết cục: Đó chính là chết!
Lam Huyễn kinh hồn chưa định mà nhìn hắn, nhanh chóng điều chỉnh kỹ lưỡng xiêm y rách nát trên người. Chỉ là trái tim, như thế nào cũng không bình tĩnh được, liên tục nhảy thình thịch không ngừng.
Tư Đồ Phong đưa lưng về phía nàng, cởi tất cả quần áo. Cứ như vậy ngay trước mặt nàng trần trụi bước vào thau tắm.
Lam Huyễn thiếu chút nữa lại la hoảng lên, lần đầu tiên nàng thấy thân thể nam nhân! Còn may, nàng đã không sợ hãi khiếp sợ như ban đầu, kịp thời bịt kín miệng mình.
Có điều, sau khi bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ của nàng nhanh chóng đỏ ửng, toàn bộ gương mặt đều một mảnh màu hồng.
Dáng người hắn thật tốt! To lớn rồi không có vẻ tục tằng, toàn thân trên dưới không có một tí thịt thừa, nhiều năm rèn luyện làm hắn rất có lực bộc phát.
Nàng điều chỉnh hô hấp, vỗ vỗ mặt mình.
Lam Huyễn ơi Lam Huyễn, nói muốn mê hoặc địch nhân rồi thừa dịp giết hắn đâu? Ngươi tại sao lại bị hắn mê hoặc trước rồi?
Hắn xác thật rất cường đại, nhưng ai cũng sẽ có điểm yếu. Không phải nàng cũng từng nghĩ, phụ vương mình bách chiến bách thắng sao?
Nhớ đến phụ vương, Lam Huyễn liền có chút thương tâm.
Mặc cho nàng chỉ là tâm huyết nhất thời dâng trào của phụ vương, phát sinh quan hệ với thị nữ rồi sinh nàng. Cũng bởi vì vấn đề huyết thống nên trong tộc không được yêu thương. Nhưng người đó dù sao cũng là phụ thân nàng, nàng vẫn dùng ánh mắt nhìn lên chăm chú vào hắn, tôn kính hắn.
15/2/2020