Edit: Ochibi
Không có đốt đèn nhà có chút tối. Hắn nương theo tia chớp miễn cưỡng mang giày, đi ra ngoài.
“Điện hạ.” Hộ vệ canh gác bên ngoài cung kính gọi.
“Nàng…… Đã trở lại chưa?”
“Thiên Ngữ tiểu thư sao ạ? Thuộc hạ không có thấy……”
Tư Đồ Phong không đợi hắn nói xong, đã chạy như bay ra ngoài.
Cái đồ ngu ngốc kia! Biết ngay nàng sẽ không làm người khác bớt lo! Lòng hắn nóng như lửa đốt, hạt mưa lớn đánh vào trên người, trên mặt hắn, xối toàn thân hắn.
“Tư Đồ Dương, ngươi cút ra đây cho ta!” Hắn giận dữ hét.
Nhưng mà, không có người đáp lại hắn.
“Ngươi ở nơi nào? Ta đếm ba tiếng, ngươi mà không ra……” Tư Đồ Phong bất chấp lau đi nước mưa trên mặt, tiếp tục nói, “1, 2……”
“Còn một tiếng cuối cùng! Tư Đồ Dương, cho rằng ta không dám đánh ngươi phải không? Mau cút ra đây cho ta!”
“Giỏi lắm, ngươi tốt nhất trốn luôn đi! Để ta tìm ra ngươi, ngươi liền xong đời!”
Hắn tìm khắp nơi, vẫn không thấy bóng dáng nàng. Tiếng sấm nổ vang lẫn tiếng mưa to bao phủ lấy hắn.
Nàng chung quy vẫn đi rồi sao? Hắn lại giống như trước, vẫn chỉ một người……
“Tư Đồ Dương, ngươi tốt nhất không cần trở lại nữa……” Hắn đứng trong mưa lẩm bẩm, “Nếu không……”
Trong gió lạnh, hắn rùng mình một cái. Lãnh lẽo thấu xương như lòng hắn hiện tại.
Đi thôi, đi rồi cũng tốt. Hắn sớm đã quen cô đơn, quen với đêm một người.
Dù cho có ai làm bạn bên người hay không, hắn vẫn là vị vua bách chiến bách thắng.
Tư Đồ Phong âm thầm chế nhạo, xoay người.
“Thúc thúc……”
Tư Đồ Phong bình tĩnh nhìn nàng, Tư Đồ Dương bất an đứng đối diện ở trong mưa. Trên người nàng tất cả đều là nước bùn, tóc dài bị xối dính vào trên mặt, trông có chút chật vật.
“Thật xin lỗi, thúc thúc, thấy trời mưa nên ta trốn vào sơn động, không cẩn thận đã ngủ mất……”
Nàng cũng vì nghe được âm thanh mơ mơ hồ hồ mới tỉnh lại, lập tức liền chạy tới. Trên đường còn ngã một cái.
Tư Đồ Phong không nói hai lời, nhanh đi tới hướng nàng. Mặt hắn sụp xuống, đôi mắt thâm thúy mãnh liệt sống ngầm.
Lần đầu tiên Tư Đồ Dương thấy hắn đáng sợ như vậy, dám ở miệng hổ nhổ răng, lúc này có chút nơm nớp lo sợ.
Thấy hắn đi đến trước mặt, nàng nhắm chặt mắt, rụt cổ. Đã chuẩn bị để bị đánh.
Tư Đồ Phong nhìn tiểu nhân nhi trước mặt, hắn cởi bỏ áo ngoài, bao lấy nàng, chặn ngang ôm lên.
Đột nhiên rơi vào cái ôm ấm áp, làm lòng Tư Đồ Dương khẩn trương bất an dần dần bình tĩnh. Nàng thành thật dựa vào trước ngực hắn sưởi ấm, tay nhỏ nắm chặt vạt áo hắn.
“Thúc thúc……”
“Câm miệng!”
Hài tử khiến người chán ghét như vậy tại sao hắn lại xem như công chúa? Mẫu thân nàng là nữ nhân như vậy tại sao sẽ sinh hạ hài tử như thế này?
Thật là buồn cười, chỉ bởi vì gương mặt này, hắn không thể ngồi yên không nhìn đến!
Hai người cuối cùng trở lại bộ lạc, Tư Đồ Phong ném nàng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ngày mai dám sinh bệnh, ta lập tức giết ngươi!”
“A……” Tư Đồ Dương che cái mũi có chút ngứa, ngăn cản mình muốn hắt xì.
Nàng ngoan ngoãn tắm nước ấm, uống một chén thuốc lớn, sau đó nặng nề ngủ.
Ngày hôm sau, Tư Đồ Phong vẫn là nhịn không được đến nơi nàng nhìn lại.
“Thúc thúc, thúc thúc tìm ta sao?” Người trước mặt lúm đồng tiền như hoa, mi mắt cong cong, đáng yêu cực kỳ.
Tư Đồ Phong không có giải thích cho nàng. Nhìn đến nàng sinh long hoạt hổ*, xoay người đi ngay.
(*Sinh long hoạt hổ: Khoẻ như rồng như hổ)
“Thúc thúc.” Tư Đồ Dương giữ chặt cổ tay áo hắn, “Thiên Ngữ mang thúc thúc đi xem một thứ.”
“Không rảnh!”
“Chỉ chậm trễ thúc thúc một chút thời gian thôi!” Nàng nháy mắt, ngón tay mảnh khảnh có hơi ngắn.
“Một chút cũng không thể!”
“Chỉ hai tiếng thôi. Đi thôi, thúc thúc ~”
Tư Đồ Phong bị nàng phiền chết. Vì sao hôm qua hắn muốn xen vào việc người khác đi tìm cái đứa phiền toái này?
Trong lúc xuất thần, đã bị nàng kéo đi rồi.
Dẫn hắn đến sườn đồi cao nhất, Tư Đồ Dương nhanh nhẹn trèo lên một cây đại thụ. Nàng ở phía trên vẫy tay, “Thúc thúc, đi lên.”
Tư Đồ Phong sắp bị nàng chọc tức điên. Hắn đã lớn như vậy, sẽ làm ra hành động ấu trĩ như thế sao?
Chính là, nhìn đến người bên trên nghiêng đông ngó tây, vẫn luôn thúc giục hắn đi lên, thân mình xiêu xiêu vẹo vẹo kia tựa như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Hắn cuối cùng vẫn nhận lệnh trèo lên.
“Thúc thúc, dáng vẻ thúc thúc leo cây quá soái…… Ai da!” Tư Đồ Dương che đầu nhỏ, ủy khuất.
“Câm miệng! Còn nữa, ngồi xuống!”
Hai người ngồi cạnh nhau trên cành cây to lớn ở đỉnh cao, tâm tình Tư Đồ Dương rất tốt.
Đẩy đẩy bên người hắn, dựa cả người mình vào trên người hắn. Tư Đồ Dương nhỏ giọng nói: “Thúc thúc, Thiên Ngữ phát hiện, ngồi ở chỗ này, tầm nhìn so với bên kia tốt hơn nha.”
Nàng chỉ vào phương xa, “Thấy chấm hồng bên kia không? Nó là cái cây mười năm trước mẫu thân và ta tự mình gieo trồng, phía trên treo đèn lồng hồng hồng. Bây giờ nó đã cao như vậy rồi!”
Tư Đồ Phong theo phương hướng ngón tay nàng, nhưng không thấy gì cả.
Có điều, hắn biết, những thứ quen thuộc trong trí nhớ, sớm đã từng cái khắc trong nàng đi?
Tư Đồ Dương ngồi bên người hắn, duỗi tay ôm lấy eo hắn, dựa đầu vào trước ngực hắn.
Động tác như vậy, làm Tư Đồ Phong một trận tức giận. Nhưng mà, nơi bọn họ ngồi rất nguy hiểm, chỉ động một chút sẽ ngã ngay. Chỉ có thể mặc nàng ôm lấy.
“Ngươi muốn làm nữ nhân của ta?” Hắn mở miệng, giọng có chút khàn khàn.
“Thúc thúc, để ta ở bên cạnh thúc thúc đi. Ta biết thúc thúc thích mẫu thân, ta cũng thích mẫu thân. Ta không cần làm nữ nhân của thúc thúc, chỉ cần lưu tại bên cạnh thúc thúc là được.”
Nàng đã đợi hắn 5 năm, không sợ lại chờ thêm mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả đời. Chỉ cần không đuổi nàng đi, cũng đủ thỏa mãn rồi.
Tư Đồ Phong cúi đầu, từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài mềm mại trên đỉnh đầu tiểu cô nương. Tư Đồ Dương rất thuận theo ghé vào trong lòng ngực hắn, giống cún con thoả mãn.
“Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Thúc thúc nói gì ta cũng làm theo, về sau thật sự thật sự không bao giờ chọc thúc thúc tức giận!”
“Vậy hiện tại buông ta ra, nhảy từ nơi này xuống.” Hắn lạnh giọng nói.
Tư Đồ Dương lập tức buông hắn ra, đôi tay chống đỡ nhánh cây, liền thả người nhảy.
Hành động này, làm Tư Đồ Phong bị dọa ra mồ hôi lạnh, hắn bắt lấy nàng, rít gào nói: “Ngươi điên rồi!!”
“Ta không điên, ta đang nghiêm túc!”
“Được rồi, ta thành toàn ngươi.” Tư Đồ Phong nói. Giữ vạt áo nàng, trực tiếp nhảy xuống.
Tư Đồ Dương chặt chẽ ghé vào trên người hắn, thân thể nhanh chóng rơi xuống làm nàng đầu choáng mắt hoa một trận, lại vẫn cắn chặt răng không hề lên tiếng.
Đáp xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, che ngực khó chịu.
“Thúc thúc…… Ta không sợ.” Nàng thở phì phì, hơi mỉm cười, “Ta vĩnh viễn sẽ không từ bỏ thúc thúc!”
“Tùy ngươi!” Tư Đồ Phong bước đi.
Từ đây, dù cho hắn đi đến nơi nào, phía sau luôn có một tiểu tuỳ tùng. Nàng thỉnh thoảng vẫn sẽ chọc hắn tức giận, nhưng rất nhanh sẽ sửa lại sai lầm ngay.
“Điện hạ, Thiên Ngữ tiểu thư thật sự rất yêu ngài……”
“Cút! Nhàn lắm phải không? Lập tức đến sân tập chạy một trăm vòng, không chạy xong không có cơm!”
“……”
_____________
Lời tác giả:
( Phiên ngoại đến đây thôi, khúc sau tự mọi người tưởng tượng. Kết cục trong lòng tôi đương nhiên không phải như vậy, mọi người hẳn là nhìn ra tôi tương đối thiên hướng ai, tuy rằng rất muốn viết tiếp, nhưng lại đề cập đến vấn đề luân lý đạo đức, hơn nữa khúc sau có khả năng thiếu nhi không nên xem.
Tôi không nghĩ muốn Phong có một nửa kia, có thể cho rằng hắn không tiếp thu bất kỳ kẻ nào, có điều có một Tiểu Dương Nhi nghịch ngợm gây sự bên cạnh, hắn cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch. Hắn có thể xem nàng như người thân, hai người tuy rằng sẽ không có quan hệ nam nữ, nhưng cũng có thể tương thân tương ái đi hết quãng đời.)
19/2/2020