Edit: Ochibi
Rốt cuộc, mấy món khác chỉ là dấu người tai mắt nên tùy tay đặt đại lên, thứ hắn thật sự muốn cho cô, là chiếc nhẫn đại biểu hứa hẹn kia…… Cô lại không có lấy.
“Vậy…… Còn lại tôi lấy hết, dù sao không chiếm chỗ.”
“Được.” Cô gật đầu.
“Quần áo tên kia, tôi cũng giúp hắn chọn mang theo rồi. Chúng ta đi thôi.” Mộ Hàm Phong nao nao miệng, chỉ Lục Sơ Vân hướng bên kia.
Ra khỏi cửa trung tâm thương mại, cách đó không xa là một bưu cục.
“Nhà cậu ở nơi nào?” Mộ Hàm Phong hỏi, lại bổ sung, “Ông nội tôi là cán bộ quân khu, nắm giữ một nhóm quân đội dưới quyền, hẳn là có tác dụng. Tôi thử liên lạc bọn họ, trước tiên bảo vệ người nhà của cậu.”
“Cảm ơn!” Từ Như Ý nói cho hắn địa chỉ. Không nghĩ nam sinh này còn rất tri kỷ.
“Không có gì.” Mộ Hàm Phong thật ra không giống trước kia công khai như vậy.
Hắn tìm được một đài quân dụng phát tin cơ, những thiết bị đó rất bền chắc, cung cấp điện đều là đơn độc, trong tình huống bình thường sẽ không hư.
“Điện báo gửi tin, không biết bên kia có thể nhận được hay không. Có điều cậu yên tâm, tôi tin tưởng người nhà cậu nhất định bình an!”
“Cảm ơn. Trời sắp tối rồi. Chúng ta trước hết cần tìm chỗ ở tạm thời.” Từ Như Ý nói.
Hẳn là liên quan đến thiên thạch rớt xuống, làm khí hậu cũng đã xảy ra biến hóa. Lúc trước còn mặt trời chói chang sáng quắc, nóng đến nỗi cô khó chịu. Lúc này, trời bắt đầu mưa nhỏ, nhiệt độ không khí dường như giảm xuống mười mấy độ, lạnh thấu xương.
Thân thể này của cô vốn dĩ mảnh mai, con gái giống nhau đều sợ lạnh, lúc này có chút lạnh không chịu nổi.
“Ừ. Tôi biết một khách sạn ở đằng kia.”
Trong một khách sạn bảy sao.
Bởi vì có điện dự phòng, nơi này đèn đuốc sáng trưng. Trong đại sảnh, có mấy con zombie đang lang thang.
Đều là người thường mới biến thành zombie, sức chiến đấu yếu. Ba người cũng dọn nhanh gọn.
Tìm ra thẻ phòng, Từ Như Ý giao một cái cho Mộ Hàm Phong.
Cô lôi kéo tay Lục Sơ Vân, chỉ chỉ bên kia, nói với Mộ Hàm Phong: “Cậu ở đối diện, mình và anh ấy chung một phòng.”
Mộ Hàm Phong sửng sốt một lúc lâu, hắn nửa nâng miệng, cảm giác khó chịu trong lòng càng ngày càng lớn.
Hắn nhìn hai người trước mặt.
Lục Sơ Vân lớn hơn hắn ba tuổi, trông thiên hướng trưởng thành hơn. Tuy rằng bị cô trang điểm quái quái, nhưng khí chất vương tử cao quý từ nhỏ dưỡng thành, như thế nào không có cách khiến anh liên quan một nửa đến loại sinh vật zombie kia.
Hai người bọn họ cùng nhau, ngược lại giống một đôi thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì cùng ở một phòng hơn.
Mộ Hàm Phong ghen ghét lên. Gọi lại hai người đã đến lối đi an toàn bên kia. Hắn nói: “Này, Từ Như Ý! Cậu ở đối diện, tôi cùng hắn một phòng.”
“Không được.” Từ Như Ý kiên quyết phủ định.
“Tôi đây cũng muốn ở cùng hai người! Hắn là con trai, sao lại có thể ở một mình với cậu!”
“Không thể ở chung nhiều người như vậy.”
“Vậy thì sao hắn thể ở?!”
Từ Như Ý bất đắc dĩ, “Được rồi. Có điều, cậu không thể nhân cơ hội động tay động chân với mình.”
Trán Mộ Hàm Phong đầy hắc tuyến: “Đậu má, đây là điều tôi nên nói!”
“Nói cũng đúng.” Từ Như Ý quay đầu, theo sau nở nụ cười.
Nếu Mộ Hàm Phong động tay động chân với cô, thì đã sớm thực hiện, rốt cuộc thì cô vẫn luôn đưa tới cửa mà.
Ba người vào phòng. Đây là một gian phòng xa hoa, bên trong có hai phòng ngủ, một phòng tắm.
Mộ Hàm Phong đem vật phẩm quan trọng khóa hết trong tủ sắt cạnh cửa, lúc bỏ vào, hắn cũng bỏ luôn hộp trang sức vào, sau đó bấm mật mã.
25/2/2020