Edit: Ochibi
Lại qua hai ngày, Từ Như Ý rõ ràng cảm giác thể lực và cảm quan của mình có biến hóa lớn.
Bởi vì quá lộn xộn, mỗi lần cô có thể hấp thu tinh hạch cũng không nhiều. Có điều những tinh hạch đó, có đến từ zombie loại sức mạnh, cũng có đến từ zombie loại tốc độ, lúc cô hấp thu, cũng sẽ làm phương diện này được nâng cao.
Nhưng khiến Mộ Hàm Phong tiếc nuối chính là, không có tìm được một con hệ tinh thần.
Trong khoảng thời gian này, khả năng khống chế lửa của Mộ Hàm Phong đã đạt tới ngọn lửa tinh khiết, chỉ là bởi vì không có hấp thu nhiều tinh hạch, ngọn lửa phun trào ra uy lực vẫn không đủ.
Mà Lục Sơ Vân hệ nhanh nhẹn, bởi vì thân thể biến dị, cùng với mỗi ngày Từ Như Ý ép uống nước cải tạo không gian, đã thăng đến cấp sáu, gần như có thể một mình đấu với trăm zombie bình thường.
“Hệ thống cung cấp điện dự phòng của khách sạn này chống đỡ không nổi nữa, sáng mai chúng ta sẽ rời nơi này.” Từ Như Ý nói.
Nếu không có Mộ Hàm Phong là dị năng giả hệ hoả, buổi tối không mở điều hòa cô quả thực lạnh không chịu nổi.
Tuy rằng bị hắn chiếm tiện nghi, nhưng cô cũng ngủ thật sự an ổn. Dần dần, cô thế nhưng quen mỗi ngày được hắn ôm đi vào giấc ngủ.
Nhiệt khí thiếu niên thuần tịnh nhu hòa, giống như nguồn năng lượng, làm cô cảm thấy rất thoải mái.
Sau khi ba người nhất trí quyết định, thu thập đồ vật, chuẩn bị tìm xe trước.
Ra khách sạn không bao lâu, thì thấy một chiếc xe chạy lại đây.
Xe ngừng lại trước mặt bọn họ, khuôn mặt một nam nhân khoảng 30 tuổi đưa ra từ khoảng trống cửa kính chống đạn.
“Này~ ba vị, lên xe không?” Hắn nhiệt tình thét to.
Mộ Hàm Phong nhìn cô một cái, chờ ý bảo của cô.
Từ Như Ý gật đầu: “Ừ.”
Bọn họ không có khả năng đi bộ đến thủ đô. Xe đấy so với xe bình thường rắn chắc dùng bền hơn, còn có thể chống đạn, ít nhất phải zombie cấp năm trở lên mới có khả năng phá hư được.
“Hoan nghênh mọi người!” Nam nhân có vẻ khá cao hứng, nhìn đến Từ Như Ý, quang mang trong mắt hắn sáng rực.
Cười duỗi một bàn tay ra, nam nhân nói nói: “Tiểu thư đáng yêu, rất vinh hạnh đồng hành cùng em.”
Mộ Hàm Phong liếc mắt nhìn hắn ta, nắm tay Từ Như Ý, cẩn thận đỡ cô đi lên.
Hắn nghiến răng.
Hừ, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Nam nhân kia cũng không so đo, chủ động bảo những người khác trên xe dịch ra chỗ trống.
Lên xe, ba người mới phát hiện, trong xe tối tăm, chật kín người.
Nam nhân kia rất nhiệt tình, chủ động giới thiệu bản thân: “Tôi là Chu Đại Quân, chúng tôi vốn là hộ tống chuyển tiền ngân hàng, cho nên đều có súng vác vai, đạn lên nòng. Đi cùng chúng tôi rất an toàn, yên tâm!”
“Ừ.” Mộ Hàm Phong đơn giản ứng một câu.
“Chúng tôi có 3 chiếc xe, những chiếc kia lúc trước đã đi trước. Hôm nay là ngày cuối chúng tôi ở lại nơi này, rất nhanh sẽ rời đi.” Chu Đại Quân đĩnh đạc nói. Nhìn như hữu hảo, đôi mắt lại ngó đến hành lý bọn họ mang theo.
Ánh mắt hắn không khỏi lóe lóe. Lần đầu gặp người đang lẩn trốn khó khăn mà lại mang theo nhiều đồ như vậy, xem ra là không ít thứ tốt.
Đưa một chai nước qua, Chu Đại Quân nói: “Xem ba người có thể sống tốt đến bây giờ, chắc là thức tỉnh dị năng rồi? Là loại sức mạnh sao?”
Thức tỉnh tầm thường nhất ở mạt thế, đó là loại sức mạnh trong hệ siêu nhân, đây cũng là quy luật cân bằng thiên nhiên.
“Phải.” Mộ Hàm Phong cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, đơn giản đáp.
“Vậy còn cậu này?” Chu Đại Quân chỉ chỉ Lục Sơ Vân.
“Nhanh nhẹn.”
“Nga.” Chu Đại Quân gật đầu.
3/3/2020