Editor: Ochibi
Mộ Hàm Phong liếc xéo cô, khinh phiêu phiêu phun ra hai chữ: “Ngu ngốc.”
Tay dùng sức, liền ném thư tình của cô vào thùng rác.
“Cậu……” Từ Như Ý tức giận đến trên ngực phập phồng. Không cần nhìn cũng biết, Sơ Vân Ca nhất định viết cả một đêm! Hắn vậy mà cứ ném đi như thế?
“Sao hả? Bổn thiếu gia ném đó, nhìn không quen thì tới đánh tôi đi!” Mộ Hàm Phong bộ dáng thiếu đánh.
Từ Như Ý chưa từng ăn qua khổ bao giờ, chỗ nào bao dung hắn khiêu khích như vậy?
Lập tức liền khóc, “Mình ghét cậu!”
“Vậy thật sự quá tốt, bổn thiếu gia cầu còn không được!”
“Mộ Hàm Phong!!”
Về đến nhà, cô tức giận quăng đổ hết đồ trong một phòng. Cha mẹ Từ gia nhìn rất sốt ruột, chỉ có thể nhờ Lục Sơ Vân giúp đỡ.
Bởi vì, chỉ có anh, mới trị được cô.
Lục Sơ Vân đầu tiên, bắt đầu yên lặng giúp cô dọn phòng, bày biện chỉnh tề lại những vật bị ném loạn. Từng cái xếp về chỗ cũ.
Từ Như Ý rất tức giận, khóc lóc nói: “Sơ Vân Ca, cậu ta vứt thư tình anh viết!”
“Không sao cả. Như Ý tốt như vậy, cậu ta nhất định sẽ nhìn thấy.” Lục Sơ Vân an ủi cô.
Kỳ thật là, anh hy vọng cỡ nào, nam sinh kia vĩnh viễn đừng nhìn ra cô tốt!
Như vậy, cô sẽ là của anh.
Tính tình Từ Như Ý tới nhanh đi cũng nhanh, có Lục Sơ Vân an ủi, cô không hề bực tức nữa.
Nhìn đồ vật được anh sắp xếp gọn gàng lại, cô kinh ngạc.
“Sơ Vân Ca? Sao anh lại biết chúng để chỗ nào vậy?” Ngay cả chi tiết nhỏ nhất cũng không có sai!
Lục Sơ Vân đối với nơi này, quả thực quen thuộc tựa như phòng anh!
“Cái đó…… Trí nhớ anh rất tốt mà. Bộ kỳ quái lắm sao?”
“Không kỳ quái. Nhưng thật là lợi hại nha!” Lực chú ý của Từ Như Ý bị anh dời đi, nhịn không được tán thưởng, “Sơ Vân Ca thật sự quá tuyệt vời!”
“Này thì tính là gì?” Lục Sơ Vân không để bụng.
Ngoại trừ trí nhớ anh siêu tốt, đương nhiên là bởi vì anh đặc biệt để bụng với cô, để bụng mỗi một chi tiết.
Trên đời này, anh là người hiểu cô hơn cả chính cô.
“Đương nhiên tính là gì đâu! Sơ Vân Ca lợi hại như vậy, là của một mình em, ha ha ~”
Lục Sơ Vân nghe một câu thế, tim không khỏi nhảy lậu một nhịp.
Ngẩng đầu lặng lẽ đánh giá cô, Như Ý hình như cũng không chú ý tới anh. Chỉ là cùng anh dọn xong những thứ còn sót kia.
Ngày hôm sau, cô cũng nhanh chóng quên đi.
Bởi vì Mộ Hàm Phong luôn đoạt nổi bật. Hắn sáng chói, đẹp trai, dù cho đi đến bất cứ nơi này cũng có thể hấp dẫn ánh mắt nữ sinh.
Đặc biệt là, thiếu nữ cỡ mười ba, mười bốn tuổi giống Từ Như Ý.
“Mộ Hàm Phong, một ngày nào đó, mình sẽ đuổi được cậu tới tay!” Từ Như Ý nghiến răng nghiến lợi.
Từ đây về sau.
Cửa trường học, cô luôn chờ ở nơi đó. Nhìn thấy hắn, thì chặn hắn ngay.
“Mộ Hàm Phong, cậu đứng lại đó cho mình.”
“Này, chó ngoan không cản người. Từ đại tiểu thư, phiền nhường một chút.”
“Mộ Hàm Phong, suy xét tí đi? Làm bạn trai mình nha!”
“Nằm mơ vẫn còn kém lắm ~”
“Mình lớn lên không xinh đẹp sao?”
“Xinh đẹp nhưng tôi không thích!”
“Vậy nói cho mình đi, cậu thích nữ sinh thế nào?”
“Dù sao cũng không phải như cô.” Mộ Hàm Phong trên dưới đánh giá cô vài lần, ghét bỏ nói, “Thứ nhất: Cần phải để tóc dài đến eo. Ừ, nhất định phải là màu đen tự nhiên, không thể nhuộm!”
Từ Như Ý sờ sờ tóc ngắn ngang vai của mình, cô hạ quyết tâm, “Đơn giản như vậy, ai làm không được?”
“Tôi còn chưa nói xong đâu! Thứ hai, chuyện gì cũng phải dựa vào tôi, không thể phát giận với tôi, phải đối với tôi thiên y bách thuận!”
“Mình…… Mình có thể làm được!”
24/3/2020