Editor: Ochibi
Từ Như Ý kéo bức màn ra, ánh mặt trời sáng sớm chiếu rọi vào.
Người trên giường mở mắt.
Mộ Hàm Phong nhìn vị trí bên cạnh trống rỗng. Hắn giơ tay, theo bản năng che khuất ánh sáng chói mắt.
“Như Ý, sớm như vậy?”
“Sớm?” Cô không nói nên lời, “Mau rời giường.”
“Không đâu, em kéo anh lên đi.” Hắn vui đùa vô lại.
Từ Như Ý tốt tính đi qua, mới vừa vươn một bàn tay, đã bị hắn đưa tới trên giường.
Bị hắn kéo như vậy, cả người Từ Như Ý đều ghé vào trên người hắn.
“Làm gì?” Cô đỏ mặt, nhìn nam sinh dưới thân.
“Hôn hôn.” Mộ Hàm Phong ôm eo cô, dẩu miệng đòi hôn.
“Anh nhắm mắt lại.”
“Được nha.” Hắn rất nghe lời nhắm mắt.
Từ Như Ý lặng lẽ cầm đồng hồ báo thức đầu giường, nhét miệng hắn, “Hôn đủ rồi chưa?”
“A, em bắt nạt anh!”
“Em cứ bắt nạt anh thì thế nào? Ai bảo anh bắt nạt em lâu như vậy!”
“Hu hu, anh sai rồi được chưa? Khi đó anh niên thiếu vô tri!”
“Được rồi, tha thứ cho anh.” Từ Như Ý nhớ tới, lại bị hắn ôm đến gắt gao, “Buông tay.”
“Không muốn. Để anh ôm một cái.”
“Này, anh đã mười tám tuổi, không phải con nít đâu!”
Mộ Hàm Phong sửng sốt một lát.
Mười tám tuổi? Mẹ nó! Hắn vì sao không thể lý giải lời nói của Lục Sơ Vân, là chỉ cần hắn đầy mười tám tuổi, đã có thể……
“Anh nhìn em như vậy làm gì?” Từ Như Ý bị đôi mắt như sói của hắn nhìn không được tự nhiên. Tựa như hắn hận không thể lập tức ăn luôn cô vậy.
Tuy rằng cô cũng muốn, nhưng hắn đã nói, phải đợi sau khi cô trưởng thành mới có thể.
“Như Ý, Sơ Vân Ca chỉ nói 18 tuổi, cũng không có nói là em hay là anh!” Mộ Hàm Phong đắc ý dào dạt vì hắn có thể giải thích được như vậy.
“Anh…… Muốn làm gì?” Cô chớp mắt.
“Muốn em!” Mộ Hàm Phong kích động không thôi, một phen đè cô ở dưới thân.
Từ Như Ý tim đập nhanh hơn, “Mộ Hàm Phong, anh…… Tới thật sao?”
“Thật đó. Như Ý, có thể không?” Hắn thở hơi hổn hển hỏi.
Hắn muốn ngày này gần hai năm, buổi tối mỗi ngày luôn chịu dày vò. Hắn muốn cô đến sắp điên rồi!
“…… Ừ.”
“Như Ý, anh sẽ thật cẩn thận! Đừng tưởng rằng mấy năm nay anh đều hoang phế, anh chính là dốc lòng nghiên cứu thật nhiều tiểu thuyết ngôn tình, kinh nghiệm hiện tại rất phong phú! Sớm đã có nhiều loại tư thế, cũng chỉ chờ em tới giải khóa!”
“……” Cô nhịn không được cười.
“Không cần cười, anh rất nghiêm túc, rất nghiêm túc mà!”
“Được rồi, em không cười.” Cô nhìn người bên trên.
Mộ Hàm Phong đồng dạng nhìn mắt cô, khẩn trương mà liếm liếm môi. Đôi tay run nhè nhẹ muốn cởi bỏ quần áo cô.
Từng nút, từng nút. Theo động tác của hắn, cúc áo trên người cô chậm rãi bị cởi bỏ.
Như Ý phát dục cũng thật tốt a! Mộ Hàm Phong không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Eo tinh tế thon thả, ngực no đủ đẫy đà. Còn có da thịt trắng như tuyết. Mỗi thứ, đều kích thích cảm quan của hắn.
Chờ đến khi hắn bỏ hết tất cả quần áo trên người cô, Mộ Hàm Phong lại vội vàng cởi bỏ thứ che đậy còn sót trên người hắn. Tức khắc, hai thân hình trần trụi chạm vào nhau.
Hắn thỏa mãn nhẹ giọng than thở. Rất thích loại cảm giác da thịt chạm nhau này!
Làn da Như Ý phấn nộn nộn bóng loáng như ngọc, hơi hơi lạnh lẽo, làm mỗi một lỗ chân lông của hắn đều cảm giác vô cùng sảng khoái, mỗi một dây thần kinh đều vô cùng thông thuận.
Mộ Hàm Phong sát lại gần cô, khiến cho hai cơ thể trẻ cùng nhau giao triền.
Có thể ôm người mình yêu nhất bất cứ lúc nào, chính là hạnh phúc đơn giản nhất trên đời này.
26/3/2020