Editor: Ochibi
Có điều, đó đã là chuyện rất nhiều năm trước.
Hiện tại Dạ Dục Cẩm lớn hơn vài tuổi, hơn nữa hắn thích vị nữ tử dịu dàng trước mặt này.
Trí lực hắn không cao, nhưng cũng biết làm người khác vui, vì thế càng thêm nỗ lực học.
Từ Như Ý phát hiện, trí nhớ Dạ Dục Cẩm thật sự rất tốt, những thứ không cần động não rất nhanh ghi nhớ. Không bao lâu, Dạ Dục Cẩm cũng đã như hài tử bình thường đọc tứ thư ngũ kinh.
……………………
“Nương nương, Hoàng Thượng đưa tới một ít gấm vóc, bảo người chọn trước.”
Lúc Yến Nhi tiến vào, Từ Như Ý đang cầm một bộ thoại bản, ở bên cửa sổ thưởng thức nó.
Mặt trời trên cao ấm áp nghiêng chiếu vào trên mặt nàng, ánh sáng tựa như ngọc. Yến Nhi rất kiêu ngạo, chủ tử nhà nàng luôn luôn như thế, điềm tĩnh thanh nhã, ung dung hoa quý.
Thời tiết trở nên ấm, các phi tần trong hậu cung cũng bắt đầu làm xiêm y. Lúc này đây, Hoàng Thượng cố ý cho người đưa nơi nàng trước, tỏ vẻ thích nàng. Yến Nhi vì nàng vui vẻ tận đáy lòng.
“Chọn cái quý nhất để ở đó đi.” Từ Như Ý cũng không nâng đầu, đang xem rất mê mẩn.
Dù sao hành động này của Dạ Vô Thương nhất định đẩy nàng vào nơi đầu sóng ngọn gió, không bằng kiêu ngạo một chút. Ít nhất có thể trấn trụ một cấp thấp hơn nàng.
“Vâng, Yến Nhi đã biết.”
“Yến Nhi, tìm con chó con để nuôi đi, cho người huấn luyện. Có động tĩnh gì thì kịp thời xử lý.” Từ Như Ý lại phân phó.
Nàng cũng biết, hạ dược, vu hãm gì đó, nơi hậu cung ùn ùn không dứt. Địa vị nàng hiện tại không cao, việc nên phòng nhất định phải phòng.
Yến Nhi lập tức minh bạch. Nương nương được sủng ái là chuyện tốt, nhưng cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho người, cho nên người cần thiết phải thêm cẩn thận.
Yến Nhi mới lui xuống, Dạ Vô Thương liền vào.
Thấy nàng cười tủm tỉm nhìn quyển sách đang cầm, trong lòng có chút ghen. Nhẹ nhàng đi qua, rút cuốn sách trong tay nàng đi, “Xem cái gì mà mê mẩn như vậy?”
“Giết thời gian mà thôi. Hoàng Thượng, sao lại tới vào lúc này vậy?” Hiện tại mới 9 giờ sáng thôi!
“Trẫm nhớ nàng, thượng triều một chút thì tới đây ngay.” Dạ Vô Thương để sách ở một bên, ngồi bên người nàng, “Vốn định đến xem, Như Ý của trẫm sẽ hạnh phúc thế nào, ai ngờ có người căn bản không để vật trẫm đưa vào mắt.”
“Đúng vậy, vì sao muốn để vào mắt…… Thần thiếp vẫn luôn đặt ở trong lòng.”
Dạ Vô Thương yêu thương nhéo mặt nàng một cái, “Nàng dám nói chuyện với trẫm như vậy.”
“Ha ha ha……” Nàng cười rất vui vẻ, “Là Hoàng Thượng cho thần thiếp cơ hội làm càn. Cho nên, muốn trách cũng trách không được thần thiếp đâu.”
“Nàng nói đúng, cho nên trẫm nên phạt nàng.”
“Phạt cái gì?” Nàng tò mò chớp mắt nhìn qua.
Dạ Vô Thương thích nhất đôi mắt này của nàng, như trời cao cuồn cuộn, lập tức có thể hấp dẫn người khác đi vào.
Tâm hắn khẽ nhúc nhích, kéo nàng qua.
Không biết tại sao, vừa thấy đến nàng sẽ khống chế không được bản thân.
Thân hình kiều mềm này quá khiến cả người lưu luyến quên về! Thế cho nên, mới sáng sớm, hắn đã muốn đem nàng đẩy lên giường.
Dạ Vô Thương hôn lên môi nàng, bá đạo trằn trọc ở khoang miệng nàng.
Dưới thân dùng sức, ôm sát eo nàng, như muốn khảm nàng vào bên trong thân thể hắn.
Không biết qua bao lâu, dường như cảm giác được trong miệng hai người có chút mùi tanh truyền đến, Dạ Vô Thương mới buông nàng ra.
“Đi, trẫm mang nàng đi xem biểu diễn.” Dạ Vô Thương giúp nàng sửa sang đầu tóc rối loạn, dắt tay nàng đi ra ngoài.
“Biểu diễn gì?”
“Là một nghệ sĩ xiếc ảo thuật Tây Dương, nghe nói gọi là «ma thuật» gì đó. Trẫm nghĩ, nàng nghịch ngợm đáng yêu như thế, nhất định sẽ thích.”
“Được đó!” Nàng vui sướng đáp.