Xuyên Nhanh Sau Khi Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Phản Diện Bệnh Kiều

chương 31: 31: câu dẫn alpha 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngồi trong nhà Tần Nguỵ một lúc, Tuế Lộ mới nhớ ra mình có chuyện quan trọng phải làm.

Cô ấn ấn tóc Tần Nguỵ, mơ mơ màng màng nói: “Được rồi, cậu nhanh ngồi dậy đi, tôi mệt quá rồi.

Tôi còn chưa cả tắm, tôi còn phải ngủ nữa, mai cũng có rất nhiều việc.”

Tần Nguỵ không cho là vậy, càng ôm Tuế Lộ chặt hơn: “Không thích, tôi muốn ở cạnh cậu, cậu nói tôi là quan trọng nhất, vậy thì không được bỏ rơi tôi.”

“Tôi không bỏ rơi cậu.” Tuế Lộ dùng sức ấn mái tóc mềm mại của Tần Nguỵ, vò loạn một hồi, sau đó lại cường điệu thêm một lần nữa: “Cậu là người quan trọng nhất, tôi không bỏ rơi cậu.

Nhưng tôi có việc rất quan trọng, nên phải về nhà.

Mai chúng ta cũng cần phải đi học nữa, cậu cũng nên nghỉ sớm đi.”

Tần Nguỵ nằm trong ngực Tuế Lộ, càn quấy một hồi rồi như nghĩ ra cái gì đó, hắn đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh: “Hay là cậu ngủ ở đây đi?”

Tuế Lộ: “...Không được, cha mẹ tôi sẽ lo lắng.”

Thú thật, cô không muốn nói ra cái lý do nhàm chán này chút nào, nhưng nếu để lừa gạt Tần Nguỵ, thì đành phải nói vậy thôi.

Dù sao cái lý do này cũng là lý do kinh điển mà.

Tần Nguỵ bĩu môi, chê trách: “Cha mẹ cậu thật nhàm chán.” Nói xong, hắn lại ghé vào ngực Tuế Lộ, rầu rĩ nói: “Vậy giữa tôi và cha mẹ cậu, cậu chọn ai nha?”

Tuế Lộ: “...” Câu thoại này cứ quen quen thế nào ấy?

[Là câu thoại “giữa em và công việc anh chọn cái gì” đó.] Ngâm Chỉ chẳng biết từ đâu chui lên, xen vào cuộc nói chuyện của Tuế Lộ và Tần Nguỵ.

Nó phát ra âm thanh chậc chậc cảm thán vô cùng máy móc: [Phản diện bệnh kiều chuẩn bị thành nữ sinh nhỏ tuổi đáng yêu vì yêu đương mà không tiếc mạng rồi.]

Tuế Lộ: “...” Mi còn nói thêm câu nữa, ta sẽ ném phản diện bệnh kiều cho mi đó.

Ngâm Chỉ bật đoạn ghi âm tiếng cười lạnh kinh điển của nam chính ngôn tình lên cho Tuế Lộ nghe: [Cô không làm được đâu, đó là nhiệm vụ của cô nên cố mà làm đi.]

Tuế Lộ: “...Không giúp được gì thì mi nhanh nhanh cút sang một bên đi.”

Sau khi cho Tuế Lộ nghe đủ mười lần tiếng cười lạnh kinh điển kia, Ngâm Chỉ mới rủ lòng từ bi mà tắt đi.

Nó chuyển sang bản ghi âm tiếng cười ha ha sảng khoái: [Cô cứ tiếp tục, ta rút trước đây.

À, nhớ cẩn thận nha, trong ngực cô là phản diện bệnh kiều đấy, đừng để hắn phát điên nha, nếu không nhiệm vụ của chúng ta sẽ hỏng mất đấy.

Ta đi trước đây, thân ái.]

Tuế Lộ: “...” Hệ thống bên bộ phận Cứu vớt thật là được việc quá đấy.

Không trông cậy được vào hệ thống nên Tuế Lộ đành phải tự dựa vào chính mình.

“Chọn cậu, chọn cậu.

Tôi sẽ luôn chọn cậu.” Tuế Lộ suy nghĩ đúng một giây rồi không chút do dự đưa ra đáp án: “Cậu là người quan trọng nhất, không ai quan trọng bằng cậu.”

Cô tới thế giới này là vì Tần Nguỵ, cũng tồn tại ở nơi này là vì Tần Nguỵ, nếu không có Tần Nguỵ, cô cũng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, nên nói Tần Nguỵ là người quan trọng nhất cũng không phải nói dối.

Còn về phần chọn ai, Tuế Lộ nghĩ, cha Tuế mẹ Tuế là cha mẹ của nguyên chủ, không phải của cô.

Cho dù họ có đối xử tốt với cô đi chăng nữa cũng chỉ vì thân xác này mà thôi, họ không biết bên trong thân xác của ‘Tuế Lộ’ đã là một linh hồn khác, nếu biết, họ có đối xử tốt với cô không?

Tuế Lộ không biết, cũng không muốn biết, và hơn hết là cô không quan tâm.

Cô lễ phép, ngoan ngoãn, quan tâm tới Tuế gia bởi vì cô đang mượn thân xác nguyên chủ, đối tốt với người nhà nguyên chủ cũng là việc nên làm.

Còn về việc phải lựa chọn giữa họ và Tần Nguỵ...!Tuế Lộ cho hay, chẳng việc gì phải tốn thời gian suy nghĩ cả, vì cho dù có lặp lại hàng trăm hàng nghìn lần đi nữa, lựa chọn của cô cũng chỉ có một mình Tần Nguỵ.

Nghe được đáp án của Tuế Lộ, Tần Nguỵ rất vui vẻ, hắn kéo kéo vạt áo Tuế Lộ, cười cười: “Tôi quan trọng như vậy thì cậu ở đây cũng đâu có gì đúng không?”

Tuế Lộ không chút lúng túng phản bác hắn: “Hai chuyện này khác nhau một trời một vực, tôi không ở đây không có nghĩa là tôi không coi trọng cậu.”

Cô muốn về ngủ!

“Hừ!” Tần Nguỵ hừ lạnh không nói, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy hắn không hài lòng với đáp án này của Tuế Lộ.

Tuế Lộ đau đầu, đầu ngón tay ấn ấn huyệt thái dương đang kịch liệt nhảy lên của mình.

Tuế Lộ đang cố gắng nghĩ xem có cách nào để tên bệnh kiều này thả cô về hay không.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tuế Lộ nhận thấy, cô chỉ có cách khiến người khác đau khổ thôi chứ không có cách thoả hiệp với người khác.

Đây là kết quả của việc làm phản diện quá nhiều năm.

Tuế Lộ: “...” Xong rồi, từ bỏ thôi.

Nhưng vào lúc Tuế Lộ đang chuẩn bị đồng ý với đề nghị rắc rối của Tần Nguỵ, thì hắn bỗng nhiên buông lỏng: “Cậu muốn về thì cũng được thôi, nhưng tôi có điều kiện.”

Tuế Lộ ngẫm lại hai giây, thấy cũng không tệ nên cũng đồng ý: “Được, nói đi, yêu cầu gì của cậu tôi cũng đồng ý.”

Đủ thành ý rồi chứ? Đủ sủng ái, đủ cưng chiều rồi chứ?

“Là cậu nói đó nha.” Tần Nguỵ cười cười: “Tôi muốn ngủ với cậu.”

“Ngủ với tôi?”

“Được không?” Tần Nguỵ chờ mong nhìn Tuế Lộ, trái tim trong lồ ng ngực của hắn đang đập rất nhanh, cảm giác hưng phấn lấp đầy lồ ng ngực, khiến Tần Nguỵ gần như không thở nổi.

Tuế Lộ suy nghĩ khoảng hai giây rồi cũng gật đầu: “Ừm, không vấn đề.”

“Còn một yêu cầu nữa.” Hai mắt Tần Nguỵ sáng lấp lánh nhìn Tuế Lộ: “Được không?”

“Cậu đừng có được voi đòi tiên.” Tuế Lộ ấn trán hắn, có vẻ không vui lắm nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với yêu cầu vô lý của hắn: “Được, nói đi.”

“Cậu không được rời khỏi tôi, không được phép bỏ mặc tôi.” Ánh mắt Tần Nguỵ hiện lên si mê quấn quýt, tất cả đều vây chặt lấy Tuế Lộ: “Cậu là của tôi.”

Tuế Lộ cũng không phản bác lời hắn nói, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa tóc hắn: “Ừm, là của cậu, từ khi gặp cậu, tôi đã là của cậu rồi.”

Mặc dù Tuế Lộ đã nói như vậy nhưng Tần Nguỵ vẫn thấy chưa đủ.

Hắn không chỉ muốn như vậy mà còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Nhưng chưa phải bây giờ, hắn vẫn cần đợi thêm một thời gian nữa, để khiến cô tự nguyện bước vào lãnh địa của hắn.

Có điều, hiện tại chỉ cần vậy thôi, chỉ cần lời này của cô, Tần Nguỵ biết mình có thể kìm nén h@m muốn chiếm hữu luôn luôn quấy phá trong lồ ng ngực của mình một thời gian rồi.

...Nhưng Tuế Lộ à, cậu phải nhanh lên, nếu không tôi sẽ không chờ nổi mất.

Tần Nguỵ thở dài, dùng sức cọ cọ vào ngực Tuế Lộ, sau đó ngẩng đầu nói: “Lộ Lộ, làm sao đây, mặc dù cậu đã nói như vậy rồi, nhưng tôi vẫn khó chịu quá đi mất.”

Chưa thể làm chuyện mình muốn nhưng đòi thêm chút lợi tức cũng không phải không thể nhỉ?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio