Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Tuế Lộ, Tạ Liệt gật đầu chắc chắn: “Trung tâm của trận pháp nằm ở đây, Lương Vĩ có liên quan đến chuyện này.”
Nghĩ lại những suy đoán lúc trước của bản thân, Tuế Lộ cười lạnh một tiếng, tên Lương Vĩ này đúng là biết chơi thật, vậy thì cô phải dạy cho gã biết về nhân vật phản diện hạng sang thôi.
“Được rồi, vào bắt gã thôi.” Đối với việc hãm hại nam nữ chủ như thế này, chưa bao giờ Tuế Lộ thấy buồn chán cả, cô rất là tích cực theo đuổi công việc thú vị như này đấy.
Tạ Liệt cũng không cản Tuế Lộ lại, dù sao thì sở thích của hắn cũng chẳng khác Tuế Lộ là bao.
Nhưng có một chuyện đã ngăn cản hành động của hai người.
Là tin nhắn của Âu Phong.
Đọc xong tin nhắn của Âu Phong gửi đến, Tạ Liệt mặt không đổi sắc nói: “Lương Vĩ điên rồi, gã chuẩn bị hiến tế Uông Vi.”
Tuế Lộ: “...Là sao cơ?” Hiến tế á? Ở thời hiện đại này cũng có thứ đồ chơi sặc mùi phong kiến đó à?
Sao nói đây là thế giới hiện đại cơ mà! Có pháp trận, có nguyền vật gì gì đó thì thôi đi, giờ còn có cả lễ hiến tế nữa, tác giả cũng thật đam mê quá đấy.
[...Ban đầu thế giới này đã được thiết lập là hiện đại kết hợp với linh dị thần quái.] Có lễ hiến tế với mấy thứ như nguyền vật kia không phải là chuyện đương nhiên sao?
Đối với lời giảo biện của Ngâm Chỉ, Tuế Lộ không quan tâm, lúc này cô đang bận theo Tạ Liệt chạy tới chỗ lễ hiến tế diễn ra.
Để làm gì á? Để xem kịch và tiện thể cắm một dao cho nam chủ nếu cần nha.
...
Lúc này ở một nơi khác.
Uông Vi nằm trên mặt đất, cả người đầy máu và vết thương.
Bộ váy cô dâu màu trắng của cô ta đã loang lổ những vệt máu to to nhỏ nhỏ, trông cực kỳ đáng sợ.
Uông Vi thất thần nhìn bầu trời, rõ ràng ánh mặt trời ấm áp vẫn còn kia, rõ ràng da thịt cô ta vẫn cảm nhận được sự ấm nóng của mặt trời, nhưng đáy lòng của cô ta lúc này đang lạnh như băng tuyết cô đọng.
Lương Vĩ chưa từng muốn kết hôn với cô ta, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế.
Không có cái gọi là tình yêu ở đây, cũng không có cái gọi là hi sinh, tất cả chỉ là một âm mưu, mà cô ta cũng như vô số người khác đều chỉ là quân cờ trong tay Lương Vĩ mà thôi.
Gã không thương tiếc cô ta, càng không thương tiếc thế giới này, thứ gã muốn chỉ có thiếu nữ mặc hỉ phục nằm trong quan tài kia mà thôi.
Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của thiếu nữ nằm trong quan tài, Uông Vi lại tức giận không tả được, cô ta nghiến chặt răng, căm hận đập tay xuống nền đất khô khốc.
Cô ta không cam lòng! Rõ ràng là chị em song sinh, nhưng tại sao cô ta lại phải hứng chịu cảnh bị huỷ dung, còn ‘Tuế Lộ’ lại trở nên xinh đẹp như vậy?
Đến tận bây giờ, sau khi chết đi rồi, rõ ràng đã chết vài nghìn năm rồi, nhưng gương mặt ‘Tuế Lộ’ vẫn được bảo toàn xinh đẹp, còn có được tình yêu của ‘Lương Vĩ’ nữa chứ! Rốt cuộc cô có chỗ gì tốt, rốt cuộc cô ta không bằng ‘Tuế Lộ’ ở chỗ nào mà ông trời lại bất công với cô ta như vậy?
Là ở khuôn mặt này sao?
Nếu không phải bị huỷ dung, bị đám đàn ông dơ bẩn ở Ô Linh quốc vấy bẩn, cô ta vẫn là công chúa Tuế Vi cao cao tại thượng của Minh Nhật quốc, chứ không phải là thứ hàng phế phẩm ất ơ tên Uông Vi gì đó!
Càng nghĩ, Uông Vi càng tủi thân, càng nghĩ cô ta càng thấy tức giận.
Căm hận ông trời bất công, căm hận ‘Tuế Lộ’ sinh ra đã tốt đẹp, căm hận ‘Lương Vĩ’ dám lợi dụng cô ta, cô ta căm hận tất cả mọi thứ...
Đúng lúc này, âm thanh sột soạt rất nhỏ vang lên.
Ánh mắt căm hận của Uông Vi biến mất, ngay giây tiếp theo nó đã bị thay thế bằng cảm xúc kinh hoảng tột độ.
Uông Vi cố gắng đứng dậy, nhưng vừa động, những vết dao cắt trên người đã khiến cô ta suýt nữa ngã gục.
Đau, đau quá.
Kẻ điên ‘Lương Vĩ’ kia thật sự không biết thương hương tiếc ngọc là gì, nếu cứ ở đây, cô ta sẽ chết mất!
Không! Cô ta không muốn chết! Cô ta muốn trở nên thật xinh đẹp, cô ta còn chưa tận hưởng vẻ ngoài tươi tắn của thiếu nữ này chưa được bao lâu, cô ta không muốn cứ như vậy mà chết đi.
Cô ta không cam lòng!
Cảm xúc căm phẫn, không cam lòng dâng lên trong lòng Uông Vi, thúc giục cô ta nhanh chạy trốn.
Nhưng chưa chạy được bao xa, một cánh ta đã kéo tóc cô ta lại, giật cô ta ngã ra đất.
Cả người Uông Vi nặng nề đập xuống mặt đất, máu ứa ra nhiều hơn, nhuộm đỏ những mảng trắng cuối cùng còn sót lại.
Cô ta choáng váng nhìn đôi giày da cao quý trước mắt mình, những cảm xúc không tin tưởng, không cam lòng, căm hận chuyển động rất nhanh trong mắt, cuối cùng hoá thành sợ hãi tột độ.
“A...!A Vĩ...!em...! em là...” Uông Vi cố gắng ngẩng đầu lên, âm thanh thều thào đáng thương, cô ta muốn đánh thức một chút lòng nhân từ nhỏ nhoi trong tâm trí Lương Vĩ, nhưng đáng tiếc, đáp lại cô ta chỉ là ánh mắt lạnh băng vô tình của gã.
Lương Vĩ ngồi xổm xuống trước mặt Uông Vi, cười nhẹ: “Đáng thương ghê, trông em tàn tạ quá đấy tình yêu của anh.”
Ngón tay của gã nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Uông Vi, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước: “Tình yêu của anh, em xinh đẹp thật đấy, không khiến công sức anh bỏ ra đổ sông đổ bể.
Anh đã giúp em có được nhan sắc xinh đẹp này, bây giờ, đến lượt em bồi thường cho anh, đúng không?”
Uông Vi sợ hãi nhìn gã đàn ông bi.ến thái trước mặt, lắc đầu, nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp: “Không...!không, em xin anh, không, đừng làm như vậy...”
Lương Vĩ cười nhẹ, ngón tay bóp chặt cằm Uông Vi: “Em đừng sợ, anh sẽ thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng với em mà.”
Gã nói xong, cũng chẳng màng đến ánh mắt sợ hãi của Uông Vi, mạnh mẽ nắm lấy tóc cô ta, kéo lê người trên mặt đất.
Tiếng hét của Uông Vi mất dần sau lùm cây rậm rạp, tan dần vào hư vô...