[Xuyên Nhanh] Siêu Cấp Đại Não

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhiếp Thịnh Huy cảm thấy chính mình xuất hiện ảo giác.

Hắn chớp chớp mắt, sau đó hung hăng mà tát chính mình một cái, đột nhiên nhảy dựng lên, hô to một tiếng “Đau”, sau đó đứng ngốc ở đấy, dùng sức xoa xoa hai mắt của mình, mở lại nhắm lại, mở lại nhắm lại, vẫn như cũ là một màn trước mắt này, không có bất luận vấn đề gì.

……Không, không phải mơ?

Nhiếp Thịnh Huy nhất thời liền có chút không tốt.

Tạ Văn Hàm đã đi ra ngoài, thấy Nhiếp Thịnh Huy chậm chạp không có ra, vì thế lại quay đầu, nói: “……Còn không đi sao?”

Nhiếp Thịnh Huy lúc này mới phản ánh lại.

Hắn nhìn bên trong mật thất hỗn loạn, lại nhìn của lớn đã mở rộng, trầm mặc,

Một lúc sau, hắn yếu ớt nói: "......Làm sao mở được ?"

Tạ Văn Hàm bĩu môi nói: “Chúng ta đi trước.”

“Vừa đi một bên nói.”

“Còn phải đoạt gara.”

“Đúng đúng đúng! Đoạt gara!” Nhiếp Thịnh Huy là một tiểu thiếu gia thập phần tranh cường háo thắng, trong từ điển hắn, căn bản không có khái niệm thua, hắn lập tức lao ra mật thất, liền muốn chạy như bay,

Sau đó quay đầu thấy bộ dáng Tạ Văn Hàm chậm rì rì,

“Đại ca, thiếu gia, ngài có thể nhanh một chút hay không a? Cậu này cũng quá chậm đi? Nói thật, đặt một con rùa đen ở chỗ này, so với ngài đi nhanh hơn,” Nhiếp Thịnh Huy cơ hồ yêu cầu hắn, “Đại ca, tôi cầu xin cậu, nhanh lên chút đi.”

“Tờ giấy anh vừa mới tìm được kia, mặt trên hàm nghĩa là chín.”

“Vì sao?” Nhiếp Thịnh Huy lực chú ý với vận tốc ánh sáng dời đi, hắn bất tri bất giác mà chậm lại bước chân, nghe Tạ Văn Hàm cùng hắn nói nguyên lý mật thất, càng nghe càng chấn động, càng nghe càng không thể tưởng tượng, hai con mắt đều sáng lên.

“Đuma!” Nhiếp Thịnh Huy vỗ bả vai Tạ Văn Hàm, mạnh mẽ vỗ tay nói, “Tiểu tử cậu cũng thật lợi hại!”

“Chỉ số thông minh này, đầu óc này, thật là quá ghê gớm!”

Tạ Văn Hàm: “……”

Tạ Văn Hàm vẫn luôn khống chế tốc độ nói, thời điểm bọn họ nói xong, vừa lúc đến gara, hắn cũng không để ý tới Nhiếp Thịnh Huy, trực tiếp đem chìa khóa ném cho Nhiếp Thịnh Huy, thấp giọng nói: “Đi gara thứ ba.”

“Vì cái gì là kho thứ ba?” Nhiếp Thịnh Huy bắt lấy chìa khóa, ngữ khí không biết so với từ đầu tốt đi chút, nghi hoặc hỏi, “Vì cái gì không mở cái thứ nhất a? Dựa theo lẽ thường, cái thứ nhất mới là tốt nhất.”

“Anh cảm thấy tổ đạo diễn sẽ cùng anh chơi lẽ thường sao?” Tạ Văn Hàm tâm bình khí hòa nói.

Nhiếp Thịnh Huy: “……”

“Đại khái, có lẽ, có thể, sẽ?”

Nhiếp Thịnh Huy nói xong, chính mình đều cảm thấy khả năng không lớn, vì thế yên lặng mà đứng ở trước gara thứ ba, hỏi: “Vì sao lại chọn kho thứ ba a?”

“Trong mật thất tổng cộng cho tám manh mối, mật mã tổng cộng sáu số, chỉ có ba số, là xuất hiện lặp lại xuất, xuất hiện ba lần, nhưng trong mật mã chỉ có một số .”

“Cho nên tôi phỏng đoán, mặt sau số , là chỉ gara số .”

Tạ Văn Hàm nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Nhiếp Thịnh Huy giơ ngón tay cái lên, thổi cái huýt sáo, cười nói: “Nói có sách mách có chứng, làm người tin phục.”

“Không đối……Từ từ!” Giây tiếp theo, Nhiếp Thịnh Huy đột nhiên dừng bước chân, xoay đầu tới, hỏi, “Cậu vừa mới giảng giải cho tôi không có nói đến tám manh mối a!”

“Hơn nữa này mấy số vì cái gì không thể là tổ đạo diễn lấy tới làm mờ mật mã đâu?”

Tạ Văn Hàm: “……”

Nhiếp Thịnh Huy chớp chớp mắt, càng cảm thấy chính mình nói thật sự quá có lý, thấy Tạ Văn Hàm không có ý tứ đáp lại hắn, càng cảm thấy chính mình đổ Tạ Văn Hàm xuống, không khỏi có vài phần đắc ý,

……Cuối cùng hòa nhau một ván.

“Chìa khóa cho tôi,” Tạ Văn Hàm nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.

Nhiếp Thịnh Huy ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng cảnh giác lên, nói: “Cậu muốn chìa khóa làm gì?”

Mà ở ngay lúc này, vài người đang gào mà chạy vội tới, mục đích đi thẳng vào gara thứ nhất, Nhiếp Thịnh Huy vừa thấy liền nóng nảy, muốn chạy tới gara thứ nhất, kết quả bị Tạ Văn Hàm gắt gao mà túm chặt,

Nhiếp Thịnh Huy muốn ném Tạ Văn Hàm, lại phát hiện hắn vô luận dùng sức lực lớn cỡ nào, đều không có biện pháp ném Tạ Văn Hàm ra!

……Tạ Văn Hàm có sức lực lớn như vậy sao?!

Nhiếp Thịnh Huy đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc, theo bản năng mà nhìn Tạ Văn Hàm, Tạ Văn Hàm thoạt nhìn thập phần gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, khóe môi không có một chút huyết sắc, tựa như một người bệnh nặng mới khỏi, lại có sức lực lớn như vậy,

Đây là……?

Không đợi Nhiếp Thịnh Huy nghĩ ra nguyên cớ, liền nghe được bên kia truyền đến tiếng hoan hô ——

“Gara thứ nhất là chúng ta!”

“Ha ha ha ha ha quá tuyệt vời bắt tay cái!!”

“Tôi vừa mới rõ ràng nghe thấy cách vách có người giải mở mật mã a, như thế nào không chọn gara ?”

“Ủa ủa ủa, Huy ca hai người không chọn a? Anh nhường chúng ta như vậy, chúng ta nào không biết xấu hổ a?”

Nhiếp Thịnh Huy sắc mặt càng khó coi, hắn trừng mắt Tạ Văn Hàm, thật sâu mà hít mấy hơi, vẫn không áp được lửa giận trong lòng kia, lại cố tình còn không thoát được Tạ Văn Hàm trói buộc, chỉ có thể gầm nhẹ nói: “Cậu nhìn xem !! Chậm trễ thời gian đâu?! Gara thứ nhất gara bị người được chọn đi rồi ?!! Cậu cậu cậu……Cậu thật sự muốn tức chết tôi!”

Tạ Văn Hàm mí mắt đều không có nâng một chút, vẻ mặt gợn sóng bất kinh.

“Đây là Hàm ca không đúng rồi,” một người đối diện lắc lắc đầu, thở dài nói, “Hàm ca, hai người so với chúng tôi thoát ra trước mật thất lâu như vậy, lại để chúng tôi chiếm tiện nghi, tôi cảm thấy đau lòng thay.”

Hắn cùng Tạ Văn Hàm đi đều là một lộ tuyến, quý công tử ốm yếu xinh đẹp lại quý phái thuần hoa, trùng hợp còn đều là tân nhân, lực cạnh tranh rất lớn, hiện tại Tạ Văn Hàm cùng tiểu thiên vương Nhiếp Thịnh Huy một tổ, muốn cùng tiểu thiên vương tạo quan hệ, đối hắn chính là một uy hiếp lớn a, tuy rằng hắn cũng không đem Tạ Văn Hàm là một chuyện, nhưng mà vạn nhất? Dù sao cũng chỉ là vài câu mồm mép sự, đương nhiên có thể đem Tạ Văn Hàm kéo xuống ngựa liền xuống ngựa, làm tiểu thiên vương càng chán ghét Tạ Văn Hàm càng tốt!

Đương nhiên, nếu trong quá trình có thể hợp tác cùng tiểu thiên vương, kia dĩ nhiên quá tốt.

“Cái gara thứ nhất đã bị chúng tôi cướp được, Huy ca Hàm ca, không thì chọn gara thứ hai, Tiểu Diệu bọn họ cũng muốn mở mật thất.”

Một người “Hảo tâm” mà nhắc nhở.

Nhiếp Thịnh Huy hung hăng mà trừng mắt nhìn Tạ Văn Hàm một cái.

Chỉ cảm thấy chính mình trong lòng một lửa giận.

……Mẹ nó họ Trương kia chính là đầu óc có bệnh thế nhưng tìm cho hắn một cộng sự như vậy!

Phắc!

Nhiếp Thịnh Huy hé miệng, thời điểm đang muốn muốn nói gì, gara thứ nhất bên kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

—— “Đm!!”

—— “Má ơi!!!”

—— “Tổ tiết mục mau ra đây tôi liều mạng với mấy người!!!”

—— “A a a a a đạo diễn ông ra đây tôi liều mạng với ông!!!”

Tiếng kêu kia quá mức thảm thiết, làm những người khác trong tổ không khỏi vọt đi vào, sau đó cùng nhau phát ra tiếng kêu rên,

—— “A a a a a a a tôi muốn chết a a a a!!”

—— “Quỳ tiết mục tổ QAQ!”

—— “Tôi muốn không sống đừng cản tôi! Tôi muốn từ nơi này nhảy xuống!!!”

Nhiếp Thịnh Huy đột nhiên đánh một cái rùng mình, Tạ Văn Hàm gãi đúng chỗ ngứa mà buông lỏng Nhiếp Thịnh Huy ra, sau đó chậm rì rì đi về phía gara bên kia,

Hắn bước đi cực chậm, tựa như một người già chậm rì rì mà tản bộ, nhưng Nhiếp Thịnh Huy lại không có tâm tình thúc giục cái gì,

Hình tượng người trẻ tuổi gầy yếu kia trong mắt hắn chợt cao lớn lên, cơ hồ có thể so sánh với truyền thuyết ngồi ở trên Điếu Ngư Đài, vị thần tiên ẩn sĩ kia nói một câu có thể khiến cho đế quốc rung chuyển,

Nhiếp Thịnh Huy một hồi lâu mới theo sau, nhìn đến mấy người ở gara thứ nhất kia đối với mấy chiếc xe ba bánh khóc rống không thôi, rách tả tơi, trên còn có một con nhện lớn bò quá, làm đám người trẻ tuổi ngăn nắp sạch sẽ một trận quỷ khóc sói gào, bi phẫn không thôi.

Tạ Văn Hàm không chút để ý mà nhìn Nhiếp Thịnh Huy, nhàn nhạt nói: “Ai làm chậm trễ thời gian?”

Nhiếp Thịnh Huy: “……”

Trong nháy mắt kia, Nhiếp Thịnh Huy phảng phất cảm giác có một cái tát không chút lưu tình đánh ở trên mặt chính mình, làm đầu gối hắn không khỏi mềm nhũn,

Tạ Văn Hàm khóe môi hơi câu, cười như không cười mà nói: “Cái gara thứ nhất hay cái gara thứ ba?”

Nhiếp Thịnh Huy: “……”

Bốp ——!

Lại một cái tát đánh ở trên mặt chính mình, đau thiệt.

“Có đi mở cửa hay không?” Tạ Văn Hàm hơi hơi nâng lên cằm, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Nhiếp Thịnh Huy suýt nữa trực tiếp quỳ xuống trước Tạ Văn Hàm!

Hắn lanh lẹ nhảy đi ra ngoài mở cửa lớn gara thứ ba gara,

Chỉ cảm thấy mặt chính mình đều bị đánh sưng lên.

Trước công chúng bị vả mặt, quả thực chính là……Quả thực quá nhục nhã!

Nhiếp Thịnh Huy một bên che lại mặt chính mình một bên mở ra cửa lớn gara, trong lòng tràn đầy nước mắt nhục nhã,

Hắn quyết định hôm nay chính mình vẫn nên thành thật đi, dù sao cũng là người dựa vào mặt ăn cơm, mặt bị đánh sưng lên còn ăn cơm như thế nào a?

Cửa gara ở ngay lúc này được mở ra.

Nhiếp Thịnh Huy theo bản năng mà hô: “……Đù má!”

Thanh âm kia cực có lực xuyên thấu, vừa nghe liền biết chủ nhân đang ở trạng thái không thể tưởng tượng cho nên không khống chế được thanh âm chính mình, những người còn đang thương tiếc cho số phận ba bánh nhỏ của mình liếc nhau rồi cùng nhau chạy tới,

Tạ Văn Hàm chậm rì rì mà đi cuối cùng,

Sau đó, liền nghe được âm thanh cảm thán đến từ những người khác nhau,

—— “Phắc!! Này quả thực muốn lóe mù mắt chó K hợp kim Titan của tôi a!!”

—— “Má ơi! Huy ca đùi của ngài có thể cho em ôm một cái hay không? Tiểu đệ hôm nay liền đi theo ngài!”

—— “Huy ca! Tổ anh còn muốn người không?! Thu lưu tiểu đệ đi, tiểu đệ ăn ít làm nhiều có thể đánh có thể chạy có thể văn có thể võ, mua tiểu đệ tuyệt đối không có hại a!”

—— “Mẹ ơi! Tổ tiết mục này đãi ngộ khác biệt quả thực nghịch thiên! So với Huy ca, chúng ta quả thực chính là mẹ kế nuôi!”

Mấy người kia hi hi ha ha mà khen Nhiếp Thịnh Huy, ai biết Nhiếp Thịnh Huy sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống.

“Nói hươu nói vượn cái gì?” Nhiếp Thịnh Huy đột nhiên đánh gãy lời nói những người đó, sắc mặt rất có vài phần bất thiện nhìn bọn họ, “Cái gì gọi là đãi ngộ khác biệt ? Cái gì gọi là mẹ kế nuôi?”

“Tốt a, mày đây là nói chúng ta gian lận theo cách khác sao? Nói tổ tiết mục cho chúng ta phương tiện?” Nhiếp Thịnh Huy sắc mặt khó coi, tiểu thiếu gia này trước nay không phải chịu nửa điểm ủy khuất, bị Tạ Văn Hàm vả mặt còn chưa tính, ai nói hắn đầu óc không bằng người? Nhưng đây là một đám gì? Thứ đồ vật này cũng dám tới hắn?!

Ai cho bọn hắn dũng khí?

Nhiếp Thịnh Huy cười lạnh mấy tiếng, mấy người này đều bị dọa ngốc, Nhiếp Thịnh Huy vừa mới còn thân thiện, như thế nào sắc mặt liền biến đổi?

“Không phải……Em không phải ý tứ này……” Người nói chuyện đã sớm bị dọa ngốc, không rõ chính mình như thế nào một câu liền đắc tội Nhiếp Thịnh Huy, lập tức nước mắt đều phải rơi xuống, vội vàng nói, “Em không phải……”

Nhiếp Thịnh Huy mới không cho hắn mặt mũi, chỉ cười lạnh nói: “Vậy mày là có ý tứ gì?”

“Như thế nào, lời trong lời ngoài mà bao hàm ta, còn không cho ta phản bác?”

Người nọ lần này thật sự muốn khóc thành tiếng, trong thanh âm đều mang theo vài phần khóc nức nở, “Không phải……Huy ca, em thật không có ý tứ này, em thật không có……”

Người nọ một bên giải thích, một bên nhìn cộng sự nhóm xung quanh xin giúp đỡ, nhưng vừa thấy Nhiếp Thịnh Huy này chính là trong trạng thái bạo nộ, ai dám đi lên khuyên? Đắc tội Nhiếp Thịnh Huy cũng không phải cái gì tốt.

Thanh danh tiểu thiên vương này dỗi thiên dỗi địa trở mặt vô tình bọn họ lại không phải không nghe nói qua, nhưng kia thì thế nào? Sau lưng người ta có người a! Thế lực người ta lớn a! Người ta sẽ đầu thai a!

Một người đắc tội Nhiếp Thịnh Huy, còn không biết bị phong sát ở nơi nào đâu!

Ai dám khuyên? Ai đi lên khuyên?

Mà Tạ Văn Hàm ngay lúc này mới đi tới, hắn không chút để ý mà đảo siêu xe kim quang lấp la lấp lánh trong gara, thong dong mà lách qua mọi người, cũng không thèm nhìn người xung quanh, coi bọn họ là không khí cũng làm như không thấy, trực tiếp mở ra cửa ghế phụ siêu xe, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Nói xong, Tạ Văn Hàm liền ngồi vào.

Một câu “Đi thôi” tự nhiên là đối Nhiếp Thịnh Huy nói, liền tính Nhiếp Thịnh Huy đang muốn phát tiết một chút, cũng tâm bất cam tình bất nguyện mà buông xuống, chỉ hừ lạnh hai tiếng, liền chui vào trong xe,

Không biết vì cái gì, khi đối mặt Tạ Văn Hàm, hắn tổng cảm giác chính mình như lùn đi một đoạn,

Camera cùng đạo diễn tùy thân tự nhiên cũng đều ngồi vào trong xe.

“Dựa vào cái gì là tôi lái xe?” Nhiếp Thịnh Huy ngồi xuống trong xe, thiếu gia tính tình cũng đã trở lại, lập tức bất mãn mà nói.

“Tôi sẽ không.” Ba chữ vô cùng đơn giản, thành công mà ngăn chặn miệng Nhiếp Thịnh Huy.

Bên ngoài, vài người ngơ ngác nhìn một màn này,

Sau một lúc lâu, mới có một người nhỏ giọng nói: “Hắn là giúp chúng ta giải vây đi?”

“Nhất định đúng vậy, bằng không tiểu thiếu gia như thế nào sẽ đi rồi?”

“Nếu không phải hắn……”

“Câm miệng!” Đội trưởng tiểu đội bọn họ đột nhiên xoay đầu, lạnh giọng ngăn cản bọn họ, mới do dự một chút, tiến lên một bước, nhỏ giọng mà khuyên giải an ủi nói, “Tinh Tử, cậu không sao chứ?”

Hắn biết làm đội trưởng, hắn hẳn trước tiên là đi lên khuyên can, nhưng mà……

……Nhưng mà kia chính là Nhiếp Thịnh Huy, vạn nhất đắc tội hắn thì làm sao bây giờ?!

“Tinh Tử, Huy ca vừa rồi đột nhiên……” Đội trưởng kia dừng một chút, hiển nhiên không có tìm được nguyên nhân tốt, chỉ nhỏ giọng nói, “Tôi nhất thời không phản ứng lại, cậu đừng trách anh.”

Tống Tinh Tinh ở trong lòng cười lạnh một tiếng, không phản ứng lại? Một phút hai phút không phản ứng lại, năm phút tám phút còn không có phản ứng lại? Cung phản xạ có chút lâu a.

Ngày thường xưng huynh gọi đệ, ngươi tốt ta tốt, nhưng mà chân chính tới yêu cầu hỗ trợ, yêu cầu huynh đệ động thân mà đứng ra, một đám lại như rùa đen rụt đầu, thời điểm cần đứng ra thì không đứng ra, xong việc Gia Cát Lượng có cái rắm dùng?

( 诸葛亮 )

Nếu không phải Tạ Văn Hàm đứng ra……

Tống Tinh Tinh gắt gao mà mím môi, một màn Tạ Văn Hàm đột nhiên xuất hiện, tựa hồ còn quanh quẩn ở trước mắt hắn.

Lúc ấy, hắn sắp tuyệt vọng.

Xung quanh nhiều người như vậy, bởi vì đều là tân nhân, ngầm xưng huynh gọi đệ, ngươi tốt ta tốt mọi người tốt, còn học nhân gia kết nghĩa, ước định huynh đệ không thể quên, huynh đệ cùng nhau nhất sinh nhất thế, kết quả đâu?

Đừng nói trở mặt thành người không quen hoặc là từ bỏ huynh đệ, vừa mới, ý tứ hắn bị người bẻ cong, hắn bị mắng tới nước mắt đều phải rơi xuống, hắn hy vọng các huynh đệ hắn đứng ra giúp hắn một phen, không cần nói thêm cái gì, chẳng sợ đánh cái giảng hòa xin Nhiếp Thịnh Huy bớt giận cũng được a!

Nhưng mà đâu?

Không có, một người đều không có.

Còn không bằng Tạ Văn Hàm đâu.

Cái người kia ngày thường không hợp đàn, Tạ Văn Hàm căn bản không có nói qua mấy câu, thế nhưng giúp hắn giải vây.

Hắn cùng Tạ Văn Hàm không hề liên quan, thậm chí còn theo chân bọn họ giống nhau ẩn ẩn khinh thường bài xích Tạ Văn Hàm, nhưng ở thời điểm mấu chốt, các huynh đệ hắn đều không vào được, ngược lại là hắn khinh thường bài xích Tạ Văn Hàm, ngay lúc này lại giúp hắn một phen,

Tống Tinh Tinh triệt triệt để để đem Tạ Văn Hàm bỏ vào đáy lòng,

Huynh đệ cái gì, muốn bằng hữu cái gì a? Cơ mà có mấy trăm huynh đệ thì thế nào? Còn không bằng một Tạ Văn Hàm!

Tống Tinh Tinh ngẩng đầu lên, đối với đội trưởng cười cười, đôi mắt có vài phần ướt, lại vẫn miễn cưỡng chính mình bật cười, nói: “…… Không không không, không trách mọi người, đều do em nói chuyện không cẩn thận, miệng không che, chính mình làm sai, nào cùng mọi người có quan hệ gì a?”

“Em cũng sớm nên bị giáo huấn một chút, không giáo huấn không biết nhớ!”

Lời nói là nói như vậy, nhưng Tống Tinh Tinh hốc mắt vẫn đỏ một vòng, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, đội trưởng kia thật sâu mà thở dài một hơi, giơ tay đem Tống Tinh Tinh ôm vào trong lòng ngực, thở dài nói: “Đừng khổ sở đừng khổ sở, có mấy huynh đệ nha.”

“Mấy anh bồi cậu!”

“Đối! Tinh Tinh đừng khổ sở, có anh em nha!”

“Anh bồi em a Tinh Tinh!”

“Đúng không a mấy anh ?”

Những người khác cũng sôi nổi tiến lên an ủi Tống Tinh Tinh, nhưng Tống Tinh Tinh lại một chút cũng không cảm nhận được an ủi, chỉ hơi hơi gục đầu xuống, đôi mắt hiện lên một tia châm chọc,

Thật là……Tình huynh đệ a, a.

Lúc này, bộ dáng Tạ Văn Hàm, không khỏi lại xuất hiện ở trước mắt Tống Tinh Tinh,

Tống Tinh Tinh đáy lòng nóng lên,

Thời điểm hắn yêu cầu trợ giúp nhất, là Tạ Văn Hàm đứng ra,

Là Tạ Văn Hàm trợ giúp hắn.

Hắn muốn cùng Tạ Văn Hàm làm huynh đệ tốt.

Làm huynh đệ tốt cả đời.

Chỉ cần Tạ Văn Hàm, chỉ có Tạ Văn Hàm,

Chỉ có một huynh đệ này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio