Dường như đang nói ----- mẹ nó, cô nếu thật sự say tàu thì chờ hạ cánh liền đem cô ném trở về, rồi đổi cho phú nhị đại có mang tiền vốn vào đoàn ngay.Tần Ngư ở trong lòng xoay chuyển tâm tư, sau đó nhanh chóng đeo lên cho chính mình cái vẻ của em gái ngoan ngoãn, hiểu lòng người lại lễ phép vô cùng.Ông chú quả nhiên còn chịu bộ dạng này, thuận miệng nói: “Tự bản thân cô phải chú ý lấy, chúng tôi ai cũng bận rộn, không ai thừa sức đi lo chuyện khác đâu”Tần Ngư miệng đáp ứng, trông rõ thật thà, trầm ổn.
Ông chú vừa lòng liền cất bước rời đi.Bấy giờ Tần Ngư mới có thời gian đánh giá hoàn cảnh trước mắt.
Đầu tiên, con thuyền này không tệ chút nào, trước mắt cô là cả một cái du thuyền đầy xa hoa mà không phải ai cũng bì lại.
Thứ hai, nơi này chính là giữa biển, xem chất nước cùng trời xanh mây trắng này cả chất lượng không khí xung quanh nữa, cho dù có đem biển Hải Nam so ra cũng còn kém lắm.Ắt hẳn là ở nước ngoài.Có thể đưa ra hai kết luận ---- ở đây có tiền, phân chia giai cấp rõ ràng.
Đồng nghĩa cô có đến hai cách để diễn.1.
Giả đò làm người không có tiếng tăm, không làm gì lớn hết.2.
Đã làm phải làm cho thật lớn.Cô muốn đi theo con đường thứ hai, nhưng xui là tiền bạc không đủ, ngực không lớn eo lại chẳng thon không có vốn liếng gì hết.Vậy thì đi theo con đường thứ nhất đi.Tần Ngư nhanh chóng chuẩn bị kết giao nhân mạch để dò hỏi tin tức, vì thế cô theo dõi người đang đứng đọc sách cách đó không xa.Cô quan sát người nọ chừng nửa phút, người này tuy rằng biểu tình đầy sầu lo, nhưng không phải nhân viên, trên người cũng chẳng có công cụ gì hết, hắn vẫn luôn nhìn chằm chăm vào nước biển xung quanh, chốc chốc lại lộ ra sự cảm thán hoặc biểu tình đầy kinh ngạc, nhìn qua cũng chẳng phải người giàu có nhưng mặt mũi không tối tăm.Không có kiến thức, lo lắng biểu hiện của bản thân ở trong chương trình, lại chỉ có một mình cần một người nữa để chia sẻ cảm xúc.Tần Ngư: để tôi tới.Vì thế cô đi qua..