Với Lý Mính Tâm mà nói, ký ức đời trước quá mức thống khổ, cho nên sau đó cô rất ít khi chủ động hồi tưởng, chỉ khắc sâu ấn tượng với vài chuyện quan trọng, chị hai mất sớm chính là một trong số đó.
Đời trước sau khi cô trở lại trường học, bởi vì không chịu được đồn đãi vớ vẩn mà chủ động thôi học, sau đó ngoài ý muốn phát hiện bản thân mang thai, trực tiếp ra nước ngoài, hai năm không ở trong nước.
Chờ đến khi trở về, mới biết được chị hai và anh rể chết vì tai nạn gia thông.
Nội dung cụ thể cô không rõ ràng lắm, nhưng nhớ mang máng về sau, mẫu thân nhắc tới việc này có thổn thức một câu: Làm sao tự nhiên lại chọn đi con đường hẻo lánh như vậy.
Trong lòng vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, nhưng bởi vì đời này rất nhiều chuyện đã thay đổi, chị gái và anh rể vì mâu thuẫn vẫn luôn không ở bên nhau.
Cô nghĩ tai nạn xe cộ còn một thời gian mới có thể phát sinh, ít nhất phải chờ tới khi hai người hòa hảo đến mức độ có thể cùng nhau đi tham dự yến tiệc.
Không nghĩ việc cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà xảy ra.
Lý Mính Tâm nhìn xe tải bốc khói, trong lòng còn sợ hãi.
May mắn cô nhớ ra kịp, nhanh chóng nói tất cả mọi người xuống xe, bằng không...
Nghĩ vậy cô bỗng nhiên cảm giác không đúng.
Cô nhớ mẹ từng nói, người gây họa chạy tốc độ quá nhanh, hai người bọn họ không kịp né tránh, chiếc xe gây tai nạn đâm thẳng vào hai người bọn họ, nhưng cô vừa rồi cố tình bảo Nghiêm Nhất Thuân dừng xe bên đường, kết quả vẫn như cũ không thay đổi.
Xe tải kia rõ ràng là cố ý khống chế phương hướng.
Tai nạn này là cố ý!
Cô đột nhiên rùng mình, không dám tiếp tục để ý nghĩ trong đầu đi xa.
Lý Mính Tâm phát hiện vừa rồi đi vội, điện thoại còn để ở trên xe quên cầm theo, vội vàng đẩy đẩy Nghiêm Nhất Thuân bên cạnh: "Anh mang di động không? Trước tiên gọi cứu hộ, sau đó gọi điện cho người nhà đến đón chúng ta."
Nghiêm Nhất Thuân bị người nhắc nhở, cũng hồi thần, vuốt dị động trong túi quần, liền nghe giọng nói của bà điên đáng giận vang lên.
Cô thì thầm: "Không kịp rồi."
"Cái gì không kịp?" Nghiêm Nhất Thuân theo bản năng ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện đường cái vốn trống trải an tĩnh, xuất hiện vài bóng người, rảo bước đi về phía bọn họ.
Con đường này hẻo lánh, ngay cả đèn đường cũng không được sửa chữa kịp thời, lúc này dưới ánh đèn tối tăm, thân ảnh từ xa đến gần, là một đám người mình đầy hơi thở bưu hãn, thật sự làm người vô pháp lừa gạt chính mình, đối phương chỉ là đi ngang qua.
Dự cảm bất thường rốt cuộc chứng thực, Lý Mính Tâm theo bản năng tựa sát vào Minh Tiêu, ý đồ tìm kiếm cảm giác an toàn.
Nhận thấy tình huống không ổn, mấy người ai cũng không có mở lời, cho đến khi người đã đứng trước mặt, hậu tri hậu giác Phương Cảnh Phong mới kiên cường hô: "Tôi là nhị thiếu Phương gia Lâm thành Phương Cảnh Phong, các người là người nào?"
Minh Tiêu vốn dĩ đang quan sát nhóm người, nghe được lời này liền bớt thời giờ trợn trắng mắt.
Không thể yêu cầu quá cao với tên đần này, vừa nhìn đã biết mục tiêu của những người này là các cô, mi ba ba những cái đó hữu dụng sao?
Mấy người đô con kia không phản ứng gã, quan sát ngược lại đám bọn họ, Minh Tiêu nhìn thấy tầm mắt người đàn ông đứng giữa đám đô con dừng ở trên người cô một chút.
Cô hơi rũ đầu, thấp giọng phân phó Lý Mính Tâm: "Một lát nữa đừng lộn xộn."
Lý Mính Tâm trong lòng cả kinh, cố nén không ngẩng đầu nhìn chị gái, vừa định khuyên Minh Tiêu đừng có xúc động, lúc này người mặt sẹo vừa quan sát Minh Tiêu mở miệng nói chuyện.
"Các vị thiếu gia, tiểu thư, mời đi theo chúng tôi một chuyến." Gã một bàn tay cắm túi quần, đứng ở kia, ngữ khí cà lơ phất phơ, chỉ kém viết bốn chữ "Không để trong lòng" trên mặt.
Cảm giác gã nắm giữ hết thảy, ở đây vô luận là "thẳng nam ung thư tự đại" Phương Cảnh Phong, hay là "thích diễn vai bá tổng" thời kì cuối Nghiêm Nhất Thuân, đều vô cùng bất mãn.
Nghiêm Nhất Thuân cau mày ý đồ đàm phán: "Không biết là ai mời các vị tới, nhưng nếu mục đích của các người thực sự là chúng tôi, vậy nên biết Nghiêm gia, Lý gia và Phương gia liên hợp lại, hậu quả chỉ sợ các người không gánh nổi.
Chúng tôi không muốn làm lớn chuyện, mọi người cùng xuống nước, anh nói một con số, người sau lưng anh cũng có thể."
"Đồng thời tôi còn có thể bảo đảm, sau khi hoàn thành giao dịch tuyệt không báo án."
Gã nói xong gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông mặt sẹp dẫn đầu, thấy vẻ mặt hài hước của đối phương không thay đổi chút nào, trong lòng lộp bộp.
Xem ra hôm nay không thể rút lui.
Vẫn luôn ở bên cạnh an tĩnh quan sát, Minh Tiêu không kiên nhẫn mà chậc một tiếng, cô còn tưởng rằng Nghiêm Nhất Thuân có cái biện pháp gì hay, kết quả liền như vậy?
Thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào ta.
"Ký chủ, cô muốn mượn vũ khí không?" Nhận thấy được ý tưởng của ký chủ, Quỹ Quỹ hỏi.
Động tác bẻ ngón tay của Minh Tiêu chợt ngừng, "Quỹ Quỹ, ta cảm thấy mi như vậy thật không thích hợp."
"À." Quỹ Quỹ có lệ mà lên tiếng, lại lạnh lạnh mà nói: "Vậy chờ lát nữa cô cẩn thận một chút, trong tay bọn họ có súng."
"..." Minh Tiêu ngạnh sinh sinh khống chế chân suýt nữa bước ra, thần sắc bình tĩnh ở trong đầu hỏi: "Mi vừa rồi nói cái gì?"
"...!Cẩn thận một chút, trong tay bọn họ có súng."
"Không đúng, câu trước đó."
"...!cô muốn mượn vũ khí không?"
"Mi nói cái gì đấy?" Minh Tiêu nhíu nhíu mày, vô cùng da mặt dày tự nhiên nói tiếp: "Giải quyết vấn đề sao lại có thể dựa vào bạo lực?."
Cô nói xong, trên mặt thập phần bình tĩnh mà đi về phía mặt sẹo, Nghiêm Nhất Thuân thấy động tác của cô, không thể tin nổi mà túm chặt người, chất vấn: "Cô làm gì, thật sự định đi cùng gã sao?"
"Bằng không thì sao?" Minh Tiêu ghét bỏ mà vỗ rớt cái tay đang túm mình, "Muốn cường ngạnh với người ta sao?"
Nghiêm Nhất Thuân nhìn bàn tay bị đánh mà đỏ lên, lại nhìn bóng dáng thẳng tắp đi qua, khóe miệng không khỏi run rẩy, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đạo lý nãy gã đương nhiên hiểu, nhưng bị một người hành sự điên khùng nói như vậy, gã mẹ nó còn có thể dễ chịu nghe theo sao.
Phun tào thì phun tào, Minh Tiêu làm ra lựa chọn, Nghiêm Nhất Thuân thở dài cũng xanh mặt đi theo.
Cho dù không muốn thừa nhận đến mức nào, giá trị vũ lực hai bên xác thật chênh lệch rất lớn, muốn bảo toàn chính mình trước khi được người nhà tìm thấy, trừ bỏ thuận theo, cũng không còn cách nào.
Lý Mính Tâm vốn dĩ lo lắng chị gái mình nhất thời xúc động xông lên đánh, hiện tại thấy hình ảnh trong tưởng tượng không phát sinh, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô theo sát đằng sau đi đến trước gã mặt thẹo.
Nhìn này ba người một người tiếp một người phản kháng cũng không có, Phương Cảnh Phong vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ.
Tuy rằng gã cũng sợ hãi, nhưng làm sao một chút thái độ cũng không có? Khuất phục là cử chỉ bất đắc dĩ, nhưng người như gã buông lời hung ác tuyệt không thể từ bỏ.
Miệng gã tính mắng hai câu, ai ngờ mặt thẹo căn bản không cho cơ hội này.
Đầu sỏ đã ra tay, gã lấy ra bàn tay vẫn luôn xỏ trong túi quần, một khẩu súng ngắn đen ngòm thẳng tắp nhắm vào Phương Cảnh Phong.
"Tự mình lên xe hay là để tao đưa mày lên đường?"
Phương Cảnh Phong nhìn họng súng đen nhánh, thân thể run lên, lúc này nửa câu vô nghĩa cũng không có, rụt cổ trực tiếp đi đến bên người đối phương.
Mặt thẹo cười nhạt một tiếng, trở tay lại cất vào trong túi, đối bên cạnh người phân phó nói: "Cột chắc, đi."
Bốn người Minh Tiêu hai tay hai chân bị trói chắc chắn, đeo bịt mắt, trên đầu còn đeo túi vải đen, một đường bị xô đẩy ngồi vào trong xe.
Xe đi thật lâu, lâu đến mức Minh Tiêu phân phó Quỹ Quỹ ghi chép đường đi cẩn thận, tâm lớn ngủ một giấc rồi mới dừng lại.
Xuống xe, bọn bắt cóc lại mang bọn họ tiến vào một căn nhà, khăn trùm đầu cũng chưa tháo xuống đã bỏ đi.
Lại qua một đoạn thời gian rất dài, thông qua hệ thống xác định căn phòng không có camera theo dõi, Minh Tiêu tay dùng sức, dây thừng bị nữ lực sĩ tay không xé bỏ.
Cô lột túi trùm đầu đánh giá bốn phía, đây là một căn phòng hết sức bình thường, trong phòng ngoại trừ sàn nhà và bốn bức tường sơn trắng, cái gì cũng không có.
Lúc đi vào Quỹ Quỹ đã giới thiệu, đây là một căn biệt thự nằm ở ngoại thành, ngoại trừ bọn bắt cóc chỉ có bốn người các cô, không còn có người khác.
Minh Tiêu đi đến bên cửa sổ, trên cửa sổ đóng ván gỗ, linh tinh mấy khối, đại khái là cảm thấy mấy người tránh không thoát dây thừng, không làm được cái gì, cho nên làm qua loa có lệ.
Căn phòng cũng chỉ lớn bằng đó, trống trải liếc mắt một cái là xem xong, bởi vì không thể xác định hay không an toàn, không nói một lời với ba người kia, quay đầu đặt mông ngồi xếp bằng dưới đất bắt đầu tự hỏi lên.
Phân tích từ tình hình trước mắt, mấy tên bắt cóc mục đích không rõ ràng.
Nói cầu tài, bọn chúng đưa người đến nơi xong, cũng không có bước tiếp theo.
Nói trả thù, vậy vì sao một đường vận chuyển người, dù không nhẹ nhàng là bao, nhưng cũng không cố ý nhục mạ, ẩu đả.
Hơn nữa xem biểu hiện của mặt thẹo, cô càng cảm giác mấy người này là hướng về phía mình, bất quá lý do này mới càng khiến người không thể nghĩ ra.
Tuy rằng Minh Tiêu cảm thấy bản thân rất uy vũ, nhưng cô phải thừa nhận, ba vị đang ngồi đây: người thừa kế Nghiêm gia, con gái út Lý gia, nhị công tử Phương gia, một thân một mình cha không thân mẹ không yêu như cô là không đáng giá nhất.
Cho nên nếu mục đích bọn bắt cóc không phải nhằm vào ba nhà, khó có thể nghĩ được vì sao một lúc lại bắt cả nhóm người đến đây.
Minh Tiêu nghĩ xong đứng dậy phủi mông, theo thứ tự cởi trói cho ba người.
Chùm đầu bị xốc lên, Lý Mính Tâm lập tức khẩn trương nhìn về phía Minh Tiêu: "Chị, chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Em đợi là được." Minh Tiêu dùng mũi chân đá đá hai người dưới đất, "Về phần hai người các anh, bây giờ tôi cần một bộ quần áo, hai anh tự mình thương lượng, một phút nữa đưa cho tôi."
Nghiêm Nhất Thuân mày nhăn lại vừa muốn nói chuyện, Phương Cảnh Phong trước trách móc nói: "Cô muốn quần áo làm gì? Bây giờ đã là lúc nào, cô làm loạn cái gì!"
Bang!
Minh Tiêu một cái tát lên gáy gã, thấp giọng mắng: "Bọn bắt cóc rất có thể đứng ở ngoài cửa, đồ ngu như anh to mồm thêm chút nữa đi, để người đi vào nhìn thấy dây thừng đầy đất, đến lúc đó chọc giận đối phương, chúng ta cùng nhau GO DIE."
Nói xong còn chưa hết giận mà nhét túi trùm đầu vào trong miệng Phương Cảnh Phong, thân thiết đấm thêm mấy quyền.
Một bên vốn dĩ cũng rất bất mãn - Nghiêm Nhất Thuân thấy thảm trạng của đối phương liền thành thành thật thật nhét nghi vấn trở lại trong bụng.
Gã nghi ngờ nếu lúc này nói nữa, trước khi chết trong tay bọn bắt cóc, đã chết dưới dâm uy của nữ ma đầu này.
Minh Tiêu đánh xong người lủa giận cũng bớt, không kiên nhẫn mà phân phó Nghiêm Nhất Thuân: "Anh lột quần áo anh ta ra đi."
Nghiêm Nhất Thuân khóe miệng run rẩy, gian nan mà gật đầu: "Được."
Đang ngồi đây hai vị đều là tay già đời trong việc cởi q/uần áo, nhưng giúp (bị) người đồng giới cởi q/uần áo vẫn là lần đầu tiên, cảm giác không tốt lắm, thậm chí hơi muốn ói.
Nghiêm Nhất Thuân cầm ba mảnh quần áo đưa qua, Minh Tiêu cũng không muốn chậm trễ, mặc quần áo thay cho lễ phục trên người.
Sửa sang tốt ống quần tay áo lỏng lẻo, cô từ trên mặt đất nhặt lên một sợ dây thừng, thấp giọng phân phó: "Hai người trùm lại khăn trùm đầu, đặt tay sau lưng, chờ lát nữa vô luận phát sinh cái gì cũng đừng hoảng."
Lý Mính Tâm lập tức phối hợp, vừa mới bắt đầu cô còn có chút hoảng loạn.
Bất quá xuất phát từ tín nhiệm vô điều kiện với chị gái, cùng với đánh giá của chính mình, làm cô thực mau điều chỉnh trạng thái.
Cô rất hiểu năng lực của bản thân, thành thành thật thật nghe phân phó, không làm chuyện dư thừa, đã là trợ giúp lớn nhất với chị cô.
Nghiêm Nhất Thuân cũng nghe đã hiểu ý tứ Minh Tiêu, lúc này lại do dự.
Quả thật Lý Mính Tiêu thân thủ không tồi, nhưng những người đó nhìn là biết có huấn luyện có tổ chức, nếu một kích không thành, vậy hậu quả...
Nghĩ vậy, gã nhìn Lý Mính Tâm đã mang xong khăn trùm đầu, lại nhìn một cái không kiên nhẫn mà muốn tự mình động thủ Minh Tiêu, khẽ cắn môi làm theo.
Thôi, dù sao cũng là chết, thích làm gì thì làm đi.
Xác định hai người đều chuẩn bị tốt, Minh Tiêu đi qua nhấc Phương Cảnh Phong, không màng đối phương giãy giụa mà buông tay.
Da thịt rắn chắc va chạm cùng sàn nhà phát ra tiếng vang nặng nề, làm xong một động tác này, Minh Tiêu thông qua hệ thống xác nhận, người ở cửa do dự những vẫn không có ý định tiến vào, lại lặp lại một lần.
Cho đến khi tiếng vang lặp lại ba lần, Phương Cảnh Phong bị quăng ngã mắt đầy sao trời, ngoài cửa rốt cuộc có động tĩnh.
Minh Tiêu cầm dây thừng tránh ở một bên, thừa dịp người đầu tiên tiến vào chưa thể phản ứng, đột nhiên dùng dây thừng thít chặt cổ gã, đồng thời một cái tay khác chế trụ phần cổ phía sau người kia, kiên quyết túm người vào nhà.
Tốc độ vô cùng mau, hai người thậm chí không có thể lớn tiếng kêu cứu, đã bị bóp chặt cổ vô pháp ngôn ngữ.
Lý Mính Tâm cùng Nghiêm Nhất Thuân nghe được thanh âm nhanh tay tháo xuống khăn trùm đầu, một người bị dây thừng thít chặt cổ người ngã xuống chân Lý Mính Tâm, cô trong lòng hoảng hốt thuận tay nhét khăn trùm đầu vào miệng đối phương.
Cô quay đầu nhìn trong tay Minh Tiêu còn phải xử lý một người khác, vội vàng đánh giá một vòng căn phòng, cuối cùng thừa dịp Nghiêm Nhất Thuân chưa chuẩn bị, một phen rút cà vạt trên cổ gã, cũng nhét vào miệng người trong tay chị gái cô.
Nghiêm Nhất Thuân vì động tác thô bạo này mà suýt chết: "..."
Không thể lấy khăn trong tay tôi sao?
Cho nên hai chị em các người căn bản là muốn tôi chết đúng không!
Đem người trói vào xong mọi việc cũng dễ nói, Minh Tiêu chỉ huy hai tên vô dụng kia, lục soát bọn bắt cóc.
Thành công đạt được khen thưởng súng ngắn x, quần áo x, tất thúi x.
Minh Tiêu nhìn hai cái tráng hán trần tr/uồng không vướng bận, nhíu mày sờ sờ cằm, Nghiêm tiểu đệ ngồi xổm bên cạnh quan sát, kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy, có cái gì không đúng sao?"
Minh Tiêu lắc đầu: "Tôi có lời muốn hỏi, nhưng để bọn họ tự nói hơi nguy hiểm.
Viết chữ thì trong phòng lại không có giấy, không dễ làm."
"Này có gì khó?" Thật vất vả bằng vào công lao lăn xả sàn nhà, một lần nữa đạt được quyền lên tiếng, Phương Cảnh Phong sau khi nghe xong bĩu môi: "Làm cho bọn họ tè ra nước tiểu, dùng tay dính nước tiểu trên sàn nhà viết."
Minh Tiêu & Lý Mính Tâm & Nghiêm Nhất Thuân: (⊙o⊙)?
Đây là chủ ý người có thể nghĩ ra sao?
Ngươi nhất định thường thường vì chính mình quá mức đáng khinh, mà cảm thấy mình với thế giới này không hợp nhau đúng không.
Tuy rằng là thế, biện pháp của Phương Cảnh Phong vẫn là bị tiếp thu, chẳng qua tương đối sạch sẽ một chút, cuối cùng quyết định hai người dùng nước viết đáp án trả lời trên mặt đất.
Bởi vì lo lắng chốc lát sẽ có người đến thay ca, Minh Tiêu hỏi rất đơn giản, chắt lọc vô số bạo lực và tra tấn, bốn người tìm ra được một số tin tức.
Điểm thứ nhất, bọn họ và đám người đâm xe tải không phải một nhóm, nhưng hai bên tựa hồ có liên hệ.
Điểm thứ hai, bọn họ xác thật là hướng về phía Minh Tiêu, mệnh lệnh chính là đem người tới đây.
Những chuyện khác hai người bọn họ cũng không rõ ràng lắm.
Cuối cùng, người mặt sẹo không phải là thủ lĩnh, mà là cố chủ của bọn họ.
Ba điều này cho dù là cái nào, đều vượt ngoài dự kiến của Minh Tiêu, cô xem xong hai người giải thích, vuốt cằm tự hỏi trong chốc lát, cho người ta mở trói sau đưa ra yêu cầu.
"Mang tôi đi tìm tên mặt thẹo."
Hai tên bắt cóc này cao to, lớn lên vừa hung vừa tráng, thoạt nhìn rất giống người làm chuyện xấu, bị Minh Tiêu đánh một trận, bản chất hèn hạ lập tức xông ra.
Bọn họ không dám trái lời Minh Tiêu, qua loa tròng quần áo rồi mang người tới chỗ mặt thẹo.
Mặt thẹo lúc này đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn hai người mang theo Minh Tiêu tiến vào, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Các ngươi..."
Không chờ hai người lui ra, súng trong tay Minh Tiêu trực tiếp dán trên trán mặt thẹo.
Thân mình gã cứng còng một chút, đôi mắt hơi hơi nheo lại, cười nói: "Lý tiểu thư, chúng ta có chuyện đàng hoàng nói, cô..."
Gã một bên nói chuyện ý đồ phân tán lực chú ý, một bên nhanh chóng ra tay cướp súng của Minh Tiêu.
Vốn dĩ lấy hiểu biết của gã với Lý Mính Tiêu, chiêu thức ấy tuyệt đối không có vấn đề, nhưng gã không biết người trước mắt sớm đã bị thay đổi, trong nháy mắt gã động thủ, Minh Tiêu cũng động.
Chưa tới ba chiêu, Minh Tiêu dựa vào quái lực mà ngay cả hệ thống cũng không tìm được nguyên nhân, một phen chế trụ người, thuận tay bẻ gãy hai cánh tay gã.
Mặt thẹo lúc này đã không thể đơn giản dùng hai chữ kinh hoảng để hình dung, đôi tay bị bẻ lại bị Minh Tiêu ép trên mặt đất không thể động đậy, chỉ có thể thấp giọng hỏi: "Cô không phải Lý Mính Tiêu, cô rốt cuộc là ai."
Minh Tiêu trợn trắng mắt ấn cái ót gã, đẩy người xuống mặt đất, mắng: "Mấy người trước khi bắt người không chịu xem tư liệu sao? Tôi không phải Lý Mính Tiêu, còn có thể là bố ông à? Ông dùng nước bồn cầu chiếu lên cái mặt già đi, có khả năng sao?"
Mặt thẹo bị nói á khẩu không trả lời được, chính gã cũng minh bạch lời này có chút hoang đường, gã công tác dưới Boss nhiều năm như vậy, rành mạch người trong gia tộc Randall.
Nhưng cũng chính vì như vậy gã mới không thể tin được, rõ ràng Lý Mính Tiêu ở Lê Quốc chỉ là cái đồ nhát gan, một tiểu thư vô dụng ngay cả tư cách làm người thừa kế cũng không có.
Thân thủ sao có thể?
Gã trầm mặc trong chốc lát, ổn định tâm thần, nhẹ nhàng nói với Minh Tiêu: "Cô Tiêu, ngài Randall phái tôi tới đưa đồ vật cho cô, cô có thể buông tay tôi ra trước không, chúng ta nói chuyện."
"Không cần." Minh Tiêu ngồi trên sô pha gã vừa ngồi, thoải mái đáp, "Tôi cảm thấy như vậy khá tốt, ông muốn nói liền nói như thế, nói tôi vừa lòng thì tôi nhận đồ giúp ông, không hài lòng..."
Cô dừng một chút, cười khẽ ra tiếng: "Ông không phải thích chơi trò bắt cóc sao, tôi giúp ông tháo hai cái tay này ra rồi giấu đi, cho ông chơi mỗi ngày.".