Edit: icedcoffee
Ngày hôm sau, Phương gia chân trước giấu tiểu tình nhân đang bầu bí kia đi, sau lưng thủ hạ đã báo cho Minh Tiêu, không đợi cô phản ứng, sáng sớm chạy tới từ Lý gia Lý Mính Tâm nổi giận trước.
"A, Phương Đức Phúc đây là tiền kiếm nhiều, quên mất Phương gia phát triển được như vậy dựa vào là ai." Giọng nói nhẹ nhàng của cô ẩn chứa, âm trầm bất mãn không che lấp chút nào.
Minh Tiêu cười cười không nói gì, Phương gia làm như vậy cô cũng không ngoài ý muốn, thậm chí suy nghĩ trong đầu đối phương cũng có thể đoán được vài phần, bất quá cô cũng không để ở trong lòng, đương nhiên cũng chưa nói tới tức giận.
Cô nằm ở giường nệm không có động tác, chờ đến khi Lý Mính Tâm tức giận xong mới hỏi: "Em tới tìm chị có việc?"
Lý Mính Tâm bị hỏi thì sửng sốt một chút, mất tự nhiên mà nhấp nhấp môi: "Em không phải là trợ lý của chị sao, mấy ngày hôm trước xin nghỉ về nhà nhìn xem, không có gì liền trở về đi làm thôi."
Ngữ khí này vừa nghe là biết không phải không có việc gì, Minh Tiêu làm một nhà tư bản thành công, trong lòng kỳ thật không để bụng việc tư của em gái kiêm cấp dưới, nhưng nghĩ đến kế hoạch của bản thân, vẫn là nhàn nhàn hỏi một câu: "Lý tổng nói cái gì với em rồi?"
Lời nói vừa ra, Lý Mính Tâm tức khắc thở dài một hơi, cô thần sắc ảm đạm mà ngồi vào một bên trên sô pha, thất vọng mà nói: "Em vốn dĩ cho rằng nhiều năm không gặp như vậy, cho dù cha không có nhiều ít thân tình, ít nhất cũng sẽ có như vậy một chút thiệt tình, cho dù là buông lời mắng mỏ cũng được."
"Nhưng mà không có, cha coi như em vẫn là Lý Mính Tâm chỉ biết nghe lời ông ấy ngày xưa, bày ra quyền uy phụ thân chỉ trích em, sau đó lại dùng nước mắt của mẹ làm em áy náy, một hồi kẻ xướng người họa xong, mới nói bóng nói gió bắt đầu tìm hiểu chị."
Cô tự giễu mà cười một chút: "Có lẽ em thật sự ngốc, còn hy vọng xa vời một tia tình thương của cha."
Bên cạnh nghe - nhà tư bản không có cảm tình nội tâm không hề dao động thậm chí còn ghét bỏ chậc một tiếng: "Em dùng từ có lẽ , hình như còn là nhẹ đấy."
"..." Lý Mính Tâm bất mãn mà bĩu môi, tuy rằng bị chị ruột châm chọc, nhưng tâm tình kỳ dị mà tốt lên.
Kể khổ xong, Lý Mính Tâm mới quay sang đồng tình, nói chính sự: "Sáng hôm nay em nhận được tin, mấy cái thế gia liên hợp phái người tới Lâm thành.
Bọn họ lúc này không dám tùy tiện hành động, đổi kế hoạch tìm một nơi trốn tránh trước, phỏng chừng là có ý đồ khác."
Cô báo cáo xong liền an tĩnh đứng ở một bên, Minh Tiêu bàn tay gõ gõ ở trên bàn, tự hỏi trong chốc lát mới quay sang: "Nếu là em, em sẽ lên kế hoạch như thế nào?"
"Ừm..." Lý Mính Tâm nghiêng nghiêng đầu, không chắc chắn nói: "Hẳn là sẽ đợi thời cơ, lúc sau tìm người hỗ trợ hoặc trao đổi lợi ích để hợp tác.
Tới Hoa Quốc nếu còn muốn tiếp tục tiến hành kế hoạch ám sát, chưa cần chúng ta ra tay, bọn họ tự mình có thể hố chết bản thân."
"Vậy em đoán, bọn họ sẽ tìm ai hợp tác?"
Lý Mính Tâm bị hỏi liên ngây người, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, sau đó sắc mặt biến đổi, "Chị, ý của chị là."
"Suy nghĩ của chị không quan trọng, em hẳn là hỏi suy nghĩ của Lý tổng mới đúng."
Lý Mính Tâm sắc mặt tái nhợt, theo bản năng mà lắc đầu: "Sẽ không, ba sẽ không hợp tác với người khác để hại con mình chứ?"
Minh Tiêu khẽ cười một tiếng, từ trên ghế đứng lên, "Bảy năm trước ông ta có thể vì mở rộng Lý gia ở nước ngoài mà làm lơ an nguy của con cái, hiện tại em lại dựa vào cái gì cho rằng, ông ta sẽ không vì ích lợi lớn hơn nữa, mà đến dùng tính mạng của chị để đánh đổi."
"Lý Mính Tâm, em mấy ngày nay tốt nhất về nhà coi chừng ông ta." Cô đi đến trước mặt Lý Mính Tâm hơi hơi cúi người, đối diện với cô ấy, "Đối với những kẻ, những chuyện uy hiếp hoặc muốn tùy ý bài bố chị, chỉ cần dám ra tay, chị nhất định sẽ nghiền kẻ thù thành tro."
"Không cần biết đối phương là ai."
Lý Mính Tâm lui về phía sau hai bước, Minh Tiêu ngày thường luôn mang theo vài phần không để ý, nhưng nhiều năm hiểu biế như vậyt, những lời này là nghiêm túc, Lý Mính Tâm không thể rõ ràng hơn.
Cô không chút nghi ngờ, nếu phụ thân dám cùng kia mấy cái gia tộc hợp tác, nàng tỷ tuyệt không sẽ nương tay.
Lý Mính Tâm gắt gao mà nắm lấy tay, lòng bàn tay truyền đến đau đớn làm cô phục hồi tinh thần.
Không nói thêm cái gì nữa, cô xoay người đi tới cửa, trong thời khắc mở cửa, cô bình tĩnh kiên định nói: "Chị, em sẽ dùng hết tất cả khả năng để ngăn cản ba, cuối cùng vô luận kết quả như thế nào, chị vẫn là bà chủ, cũng là là người chị duy nhất của em."
Cũng là người duy nhất sau khi em sống lại một đời, giúp em tìm được đường sống.
Nhìn cánh cửa kéo ra rồi đóng lại, Quỹ Quỹ có chút lo lắng hỏi: "Ký chủ, cô đem tin tức này nói cho Lý Mính Tâm, chẳng may cô ta tiết lộ cho Lý Đức Hậu thì sao bây giờ?"
Lời nói cuối cùng của Lý Mính Tâm thực chân thành, nhưng nó trải qua nhiều thế giới như vậy, thật sự đã quá rõ bốn từ lòng người khó dò.
Đặc biệt là này đám khí vận chi tử, lời nói chính là gạt người gạt quỷ, nhiều ít vai ác chính là bởi vì dễ tin tưởng ba ba con bê, mới ở một khắc cuối cùng thất bại trong gang tấc.
Ai, nó cũng không thể để ký chủ đi lên này đường xưa của các tiền bối.
Đối với Quỹ Quỹ không có gì dùng quan tâm, Minh Tiêu khó được thiện lương tỏ vẻ cảm tạ, sau đó giải thích nói: "Không sao cả, nó không nói ta liền giữ nguyên kế hoạch.
Nó nói thì càng tốt, Lý Đức Hậu khẳng định sẽ bởi vì có được tin tức mà càng thêm lớn mật, đến lúc đó bắt người càng thêm nhẹ nhàng."
"Yên tâm đi Quỹ Quỹ, niềm tin cho dù là một thanh kiếm hai lưỡi, chỉ cần ta ở đây, người khác cũng chỉ có thể cầm mà thọc phân."
Quỹ Quỹ: "..."
Được lắm, nhìn ký chủ nhà ta vô sỉ đúng lý hợp tình như vậy, ta liền an tâm rồi.
Hai ngày sau Phương thị tổ chức đại hội cổ đông,
Khi Phương Đức Phúc đi vào phòng họp, người đã tới không sai biệt lắm.
Mấy tháng trước, một đại cổ đông của công ty bán tháo % cổ phần trong tay, đây là một chuyện lớn, thậm chí nếu có tâm nói, hoàn toàn có thể làm chao đảo cán cân quyền lực công ty, cho nên hội đồng quản trị quyết định mở cuộc họp.
Ông ta đứng ở vụ trí chủ vị theo thói quen quét một vòng, nhìn đến còn có một chỗ ngồi không, mày nhăn lại hỏi: "Chưa xuất hiện chỉ còn có ông Vương thôi đúng không."
Nghe được đáp án của đối phương, trong lòng vừa bất mãn lại có chút nói hoảng loạn kỳ lạ.
Phương thị là công ty ông ta năm đó cùng vợ còn có vài vị bạn bè làm buôn bán một tay sáng lập nên, vốn dĩ nắm giữ khoảng % cổ phần, mấy năm nay lại bởi vì đưa ra thị trường, lục tục bán tháo một ít, hiện tại ông ta và vợ trong tay tổng cộng chỉ có khoảng % phần vốn có trước kia.
Mấy năm nay bởi vì lên sàn thành công, hội đồng quản trị không ít người có suy nghĩ riêng, người thu mua % cổ phần này nếu không có ý tốt, quyền quản lý trên người chỉ sợ cũng bị đe dọa.
Trong lòng chính lung tung rối loạn nghĩ, cửa phòng họp vừa mở, một người đàn ông phúc hậu trung niên đi vào phòng.
Cha Phương nhận ra đây là cổ đông mới, vừa muốn tiến lên vấn an, liền thấy người tới nghiêng người cung kính mà nhìn về phía ngoài cửa, ngay sau đó một bóng sáng cao gầy mảnh khảnh đi vào phòng họp, nhìn cha Phương đang chết lặng tại chỗ, hơi hơi mỉm cười.
"Ông khỏe chứ, Phương tổng."
Cha Phương đầu óc ong một chút, thẳng đến hội nghị bắt đầu, có người đề nghị một lần nữa phân phối lại chính sách quyền lợi trong công ty, hơn nữa được hơn một nửa phiếu tán đồng, cha Phương mới sắc mặt xanh mét lấy lại tinh thần.
Hội nghị kết thúc khi, bị cướp đi quyền quyết định tối cao, cha Phương bước chân hoảng loạn đuổi tới ngoài cửa công ty, ông ta ngăn cản cổ đông mới sắp lên xe, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Lý Mính Tiêu cô là cố ý."
Vì hạ thấp cảnh giác của ông ta, cố ý để cho người khác thu mua cổ phần Phương thị, sau đó trước khi đại hội cổ đông tiến hành đem cổ phần thu hồi về danh nghĩa bản thân, thật đúng là...!tính kế giỏi lắm.
"Đúng rồi, ông lại có thể thế nào nữa?" Minh Tiêu ánh mắt khinh miệt, hài hước hỏi.
Cha Phương bị lời này chọc tức mà hít hà một hơi, cũng may hắn còn chưa mất đi lý trí, vì thế hạ giọng nói: "Mính Tiêu, chúng ta là người một nhà, có cái gì không thể nói đàng hoàng, hà tất làm như vậy để cho người ngoài chế giễu.
Cảnh Phong đã cắt đứt với người đàn bà kia, còn đưa người đi rất xa, hoàn toàn không làm chướng mắt con, nếu con còn gì không hài lòng có thể nói với chúng ta, đừng đùa nghịch như vậy."
Minh Tiêu quả thực phải bị cái giọng điệu tự cho là đúng này của ông ta làm cho buồn cười, cô hạ cửa sổ xe xuống, cười như không cười nhìn cha Phương nói: "Tiến người đi, nhưng đứa bé còn giữ?"
Cha Phương sắc mặt mất tự nhiên, Minh Tiêu lại cười cười: "Phương Đức Phúc tiên sinh, tôi hy vọng các ông biết, chỉ cần tôi một ngày không muốn ly hôn, Phương Cảnh Phong chính là đồ vật của tôi.
Con người tôi rộng lượng, bản thân ở bên ngoài chơi, cũng nguyện ý cho đồ vật một chút thể diện, nhưng anh ta đúng mực cũng không làm được..."
"A." Minh Tiêu khẽ cười một tiếng: "Tôi còn giữ lại thứ đồ đó trong tay làm cái gì, dứt khoát giết không cho nó đẻ trứng còn hơn."
Tác giả có lời muốn nói: Lần này là bá tổng tra nam trích lời, ha ha ha.
Phương gia còn có một chút, công đạo hạ kết cục liền offline, câu chuyện này lập tức kết thúc.
Đề cập thương nghiệp, cổ phần, chỉ do xuẩn tác giả vì sảng đơn giản hoá lưu trình thêm hồ biên,
Sa điêu thế giới giả tưởng, bộ phận chịu không nổi khảo cứu.
Cảm tạ ở -- ::~-- :: trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Spider Man bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!.