Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tình thân, thứ quan trọng bậc nhất trong bản chất mà ta vẫn luôn miệt thị.
Trong khung cảnh xương cốt như rơm rạ, thây xác chất thành núi, một thiếu nữ dáng vẻ tầm mười sáu tuổi điên cuồng chạy trên mặt đường đỏ rực chỉ toàn máu tươi, thời điểm vấp phải thi thể đứt gãy liền ngã nhào xuống dưới, hai tay trắng nõn đè trên mặt đất nhanh chóng nhiễm bẩn, kình trang trên người cũng bị nhuộm đỏ.
Kình trang:
Thiếu nữ cũng không để ý, tìm đại một thi thể có thể coi là toàn thây mà túm lấy, hai dây đằng nhỏ gai góc luôn đi theo sau cô nhanh chóng quấn lấy cánh tay cô, cẩn thận dùng đầu nhọn cứa rách một ít da thịt, máu đỏ tràn ra khỏi lớp da rơi vào khóe miệng của thi thể kia.
Năm phút trôi qua, nhìn thấy thi thể kia không có phản ứng gì, thiếu nữ mặt mày tái nhợt run run nặn ra càng nhiều máu từ miệng vết thương đút cho thi thể đó, nhưng có thử bao nhiêu lần, đến tận khi nửa gương mặt hư thối đó bị máu của cô nhuốm đỏ cũng không có làm ra phản ứng cô mong đợi.
Thiếu nữ hất văng cái xác kia đi, tính tìm một cái mới thì bị một cánh tay mảnh khảnh trắng bệch từ phía sau giữ lấy cái tay đầm đìa máu của cô, cô cứng đờ dừng lại động tác, chậm chạp quay đầu nhìn nam tử bạch y đẹp tựa trích tiên kia đang cười với cô.
"Ha, Tiểu Dư Dư đáng thương của chúng ta a, ngươi đang muốn xác nhận cái gì nha?" Nam tử ngồi xổm xuống, không để ý vẻ sợ hãi trong đồng tử xanh lục kia mà cong mắt, ác ý dưới đáy mắt gần như là lấp đầy cả con ngươi đỏ tươi: "Ngươi, lại đang cố gắng chứng minh cái gì?"
"... Ta không có."
Nam tử bạch y lắc đầu cười: "Không, ngươi có. Ngươi đang cố gắng trở lại dáng vẻ ngu xuẩn trước kia."
"Chúng ta là đồng loại cơ mà, ngươi vì sao lại khác người như vậy? Đừng nói với ta là do gia đình vật chứa kia tẩy não ngươi quá tốt."
Thiếu nữ mím môi không nói chuyện, sự im lặng mặc nhận này càng chọc giận nam tử, y bật cười thành tiếng, một tay bóp lấy cằm cô ép cô hé miệng, một tay lại đưa sang bên cạnh cầm lấy thớ thịt đẫm máu đang dần thối rữa.
Thiếu nữ nhìn thấy, hai mắt mở to, đồng tử xanh lục điên cuồng co rụt, sắc xanh tụ trong đó đậm dần rồi sáng bừng lên, hàng nghìn dây leo xanh mướt thô to từ bốn phương tám hướng lao ra bao vây hai người, nhưng lại lưỡng lự không dám tổn thương nam tử cả người sạch sẽ không vấy chút bụi bẩn như đang ở một thế giới khác này.
Nam tử nhìn bàn tay đã biến màu trở nên xấu xí lại không dám biến đổi đến cùng của thiếu nữ, cảm nhận sự giãy giụa mãnh liệt của cô mà cười rộ, con ngươi đỏ tươi lúc này rực rỡ hẳn lên, sắc đỏ trong đó cũng xoay chuyển y hệt sắc xanh trong mắt thiếu nữ: "Ngươi sợ cái gì? Trước giờ chỉ có lũ đê tiện thấp kém kia luôn là người ăn tươi nuốt sống chúng ta, mà chúng ta, địa vị và sức mạnh rõ ràng là hơn bọn họ rất nhiều, vì cái gì lại không phải là người nên ăn tươi nuốt sống bọn họ?"
"Ta đang dạy ngươi cách để trở nên tốt đẹp hơn a, Tiểu Dư Dư."
Thiếu nữ nhíu chặt mày, gân xanh trên trán bạo nổi: "Ngươi phát điên cũng đừng kéo theo ta, buông tay."
"Ta điên, vậy còn ngươi? Ngươi không điên sao?" Nam tử bạch y híp mắt tủm tỉm cười, cả ngươi hưng phấn đến run rẩy: "Trong chúng ta, có ai không phải kẻ điên? Đừng mù quáng tự cho mình là bình thường."
"Đừng ——"
Chưa dứt lời, thiếu nữ đã bị nam tử ép phải mở miệng lớn hơn nữa, mà thớ thịt bầy nhầy gớm ghiếc kia cũng được đưa đến càng lúc càng gần, và cuối cùng là bị nhét vào trong miệng ——
...
Hệ thống nhìn một màn đầy đáng sợ trong mộng này, đáy lòng chỉ vừa mới trào lên cơn ghê tởm đã nhìn thấy ký chủ nhà mình từ trên giường lớn bật dậy, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh, gục mặt xuống bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo, nhưng là vì thân thể này chưa có gì trong dạ dày, cho nên chỉ nôn khan là nhiều.
Nôn đủ, Khởi Dư ấn xả bồn cầu, đứng dậy đi đến bồn rửa tay, vùi mặt vào trong vòi rửa tay mà rửa mặt, làm xong cô liền tắt nước, hai tay nắm lấy mép bồn thở dốc.
[ Ký chủ... Khụ, chào buổi chiều. ]
Khởi Dư ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, gương mặt mi thanh mục tú không giấu nổi vẻ mệt mỏi, cô im lặng nhìn hình ảnh ngược chính mình một lát, bỗng nhiên tiến sát lại gần mặt kính, nghiêng đầu sang một bên, liền thấy vết sẹo lồi lõm có kích thước không nhỏ trên cổ họng.
Khởi Dư chớp chớp mắt, cúi đầu, nâng hai tay lên, nhìn thấy hai cổ tay đều chi chít dấu vết tự ngược, không biết nghĩ cái gì, lại nắm lấy cổ áo rộng kéo sâu xuống, thông qua mặt gương cô liền thấy vị trí ngực trái có một vết sẹo dài chừng một tấc, dựa theo dấu vết thì là đầu nhọn của mũi dao đâm vào, cô bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhón chân dí sát mặt vào gương, nâng tay vén tóc mái trước trán, hơi nghiêng đầu, dư quang liếc thấy vết sẹo nhỏ bên Thái Dương liền cái gì cũng không muốn nói.
tấc bằng / thước hoặc phân (tương đương cm).
"Tên tâm thần này, rốt cuộc là đã cố gắng tự sát bao nhiêu lần vậy?"
Chỗ nào cũng có mấy cái sẹo lớn nhỏ chứng minh bệnh tâm thần này từng liều mạng tự vẫn đến thế nào, hơn nữa lại còn là mấy chỗ hiểm dễ chết người nhất, không biết kỳ tích bám thân kiểu gì mà vẫn chưa chịu chết.
[ ... Cô sẽ không muốn biết đâu. ]
"Tại sao người sau so với người trước đều bệnh nặng hơn thế này? Không phải rối loạn ảo giác thì chính là rối loạn trầm cảm, toàn kẻ điên không thuốc cứu chữa." Khởi Dư nhíu mày: "Hệ thống, mi không phải là đang cố tình đối nghịch với ta đúng không?"
[ ... Thực sự không có. ] Cô nói bọn họ điên, vậy có điên bằng nam tử trong mộng của cô không?
Hệ thống sau khi xem xong giấc mộng của cô vẫn có một thắc mắc phi thường lớn, cô đã phản cảm với hành động của nam tử bạch y kia như vậy, lấy năng lực của cô thì muốn phản kháng chống cự hay tạo khoảng cách tránh xa đều dễ dàng như ăn kẹo, nhưng từ đầu chí cuối lại không làm ra bất cứ hành vi nào có thể gây tổn thương nam tử dù chỉ một chút.
Cô biểu hiện khác thường đến vậy càng khiến nó tò mò về nam tử khẩu phật tâm xà ấy.
Lúc đầu nó cũng từng nghĩ qua đó có phải Bạch Nguyệt Quang của cô hay không? Nhưng sau đó liền gạt bỏ không chút do dự. Cô từng nói cô không nhớ nổi tướng mạo của Bạch Nguyệt Quang, trong khi đó gương mặt yêu nghiệt của nam tử bạch y lại thập phần rõ ràng, nhìn trong phút chốc là không thể quên ngay được, chỉ bằng điều nhỏ này thôi cũng khiến nó khẳng định đó không phải Bạch Nguyệt Quang trong truyền thuyết của ký chủ nhà mình.
Hệ thống muốn dùng bộ não nhỏ bé của mình để giải tiếp câu đố, lại nhớ ra mình chưa thông báo nhiệm vụ cho cô, vì vậy mới vội vàng truyền tải thông tin vào trong đầu Khởi Dư.
[ Thế giới thứ ba: Thế giới thần quái.
Tổng chỉ số ngầu cần thu thập: /. ]
[ Ký chủ, thế giới này có đặc biệt nhiều đồ vật làm nền cho cô làm màu nha. Thỉnh cô cố gắng điểm, đừng lười biếng. ]
Khởi Dư lờ mờ có cảm nhận với cốt truyện, biết thân thể này không có gây chuyện với nam nữ chủ sắc mặt mới tốt lên đôi chút, nhưng lại bị chứng trầm cảm bẩm sinh của nguyên chủ ảnh hưởng nặng nề, khí tức chán nản hận không thể lập tức chết đi như muốn tràn lan ra ngoài.
Vốn dĩ, hai thân thể trước cô chỉ bị ảnh hưởng chút ít, nhất là chỉ khi đối mặt với nguyên nhân tạo ra nó mới bị chi phối, tỷ như Tần Khởi Dư nhìn thấy Tần Yên hay Bạch Khởi Dư chạm mặt Lưu Mãn Mãn, nhưng vấn đề của thân thể này chính là đối với thế giới và những thứ trước mắt nó, vì vậy cô gần như là bị nguyên chủ hoàn toàn chiếm lấy đầu óc, ngoài suy nghĩ muốn chết ra thì không thể nghĩ thêm được gì khác.
Khởi Dư hít sâu một hơi kìm nén ý nghĩ quái dị xuống dưới đáy lòng, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền bước ra ngoài, lúc này cô mới phát hiện, trong căn phòng rộng lớn xa hoa của nguyên chủ thế nhưng không có bất cứ một đồ vật sắc nhọn có thể tạo thương tích nào.
Cửa sổ duy nhất thông khí có mặt kính là kính cường lực không dễ vỡ được trải lớp màn phủ lớn tối màu, trần nhà chạm khắc không có đèn chùm trang trí, được thay bằng dải đèn dính trần kiểu hình vuông để chiếu sáng, thậm chí góc cạnh cứng cáp của đồ đạc đều được bọc bằng bao mềm, nhìn thì xa hoa tinh xảo cái gì cũng dễ vỡ, thực chất lại không có nổi một thứ đồ gì có khả năng gây hại đến thân thể, đủ để thấy Mạc gia sợ người trong phòng nhân lúc bọn họ không chú ý đã tự sát lúc nào không hay tới mức nào.
Khởi Dư lẳng lặng nhìn một hồi, cho đến khi bụng nhỏ của thân thể này kháng nghị mới dời tầm mắt, bước chân hướng về cửa phòng bước đi, thời điểm vừa mới vặn tay nắm kéo cửa ra liền trông thấy cửa phòng bên cạnh cũng được mở ra, một nam nhân tuấn lãng trẻ tuổi vội vã từ trong phòng chạy ra ngoài.
Nhìn hướng đi thì có vẻ là muốn đến phòng cô.
Mạc Nghiêu cả đầu đầy mồ hôi lạnh chỉ muốn lập tức nhìn thấy em gái mình, muốn xác nhận xem cô có còn sống hay không. Vừa chạy đến trước cửa, đã thấy cô gái mặt mày lạnh tanh có dung mạo giống tới sáu phần với Mạc Nghiêu đang nhìn chằm chằm anh ấy, trong ánh mắt không có nổi một tia cảm xúc, tuy vậy, hốc mắt của anh ấy vẫn không khỏi đỏ bừng lên.
Khởi Dư cảm thấy người đến cách mình quá gần, theo bản năng lùi về sau một khoảng xa, giọng điệu lạnh băng không thể đục nổi: "Mạc Nghiêu, chú ý khoảng cách của mình."
Nghe vậy, Mạc Nghiêu theo thói quen cấp tốc đứng lại, anh ấy nhìn bản thân vẫn còn cách cô năm bước chân mới thầm thở ra một hơi, nhưng sau đó rất nhanh lại trở nên buồn bã.
Đây rõ ràng là em gái thân sinh của anh ấy, bọn họ là ruột thịt, vốn nên thân cận hơn với những người khác, trên thực tế lại sở hữu mối quan hệ so với người ngoài bình thường còn không tốt bằng. Bất kể anh ấy có cố gắng đối xử tốt với cô đến thế nào cũng chẳng thể khiến cô thay đổi cái nhìn về anh ấy.
Nhớ tới ba mẹ cũng bị đối đãi giống y hệt mình, Mạc Nghiêu mới thấy được an ủi một chút.
Nhưng mấy thứ này không quá quan trọng, quan trọng nhất ở đây phải là ——
"Anh, chào buổi chiều." Khởi Dư hờ hững chào hỏi, trong lời nói cũng hàm súc nhắc nhở Mạc Nghiêu nên tránh sang một bên để cô xuống dưới nhà.
"A, buổi chiều tốt lành, Dư Dư." Mạc Nghiêu hồi thần từ dòng suy nghĩ, xoa xoa cái mũi, nghiêng người tránh đường, lúc Khởi Dư đi ngang qua anh ấy xuống lầu liền rũ mắt, cảm xúc dưới đáy mắt không thể nhìn thấu.
Khởi Dư vừa đi hết bậc cầu thang dài ngoằn được xây bằng đá cẩm thạch đã thấy phía dưới có một người đàn ông mặc vest đen ngay ngắn trông khá lớn tuổi, gương mặt đã phai dần theo năm tháng nhưng vẫn giữ được nét điển trai năm xưa, cô vừa đi đến trước mặt người đàn ông, ông ấy liền hơi cúi người xuống như thể đang chào cô, trên môi nở ra một nụ cười ấm áp.
Người đàn ông nói: "Buổi chiều tốt lành, Nhị tiểu thư."
Khởi Dư qua loa lấy lệ gật đầu một cái: "Ông cũng vậy, quản gia Giang."
Quản gia Giang mỉm cười, nhìn cô gái nhỏ đi vào phòng ăn mới quay đầu nhìn chàng trai ở đầu cầu thang một bên làm ra vẻ mặt chua xót như sắp khóc tới nơi, một bên chăm chú quan sát khắp ngóc ngách trong nhà như thể đây là lần cuối được nhìn thấy nó vậy.
"... Đại thiếu gia, cậu không sao chứ?"
"Tôi ổn, chưa bao giờ ổn hơn lúc này." Mạc Nghiêu nhận khăn tay từ quản gia Giang đưa tới, sau khi lau nước mắt tích tụ ở khóe mắt xong liền đưa trả lại cho ông.
"Đúng rồi, quản gia Giang, ông cần phải nói chính xác cho tôi biết." Mạc Nghiêu đột nhiên nắm chặt hai bả vai của quản gia Giang trong khi ông đang định bỏ khăn tay lại vào túi quần, hai mắt dài hẹp hàm chứa sự nghiêm túc chưa từng có: "Bây giờ,《Cường giả bên cạnh ngươi》đã có bao nhiêu nhóm thí sinh bị tham gia rồi?"
Quản gia Giang chỉ vừa mới ngạc nhiên đã theo thói quen trả lời: "Đã có nhóm bị tham gia rồi."
"... Đã rồi?" Mạc Nghiêu mở lớn mắt, bàn tay bám lấy hai vai quản gia Giang bỗng run lên rồi buông ra. Không biết nghĩ tới cái gì, Mạc Nghiêu xoay người, vội vã chạy nhanh vào bên trong nhà ăn.
Quản gia Giang xoa xoa bả vai bị nắm tới phát đau của mình, ánh nhìn dõi theo bóng lưng cao thẳng dần khuất sau cánh cửa của thiếu gia nhà mình, trong mắt tràn đầy khó hiểu.
Đại thiếu gia hôm nay hành xử thật kỳ lạ.
Bên kia, Khởi Dư vừa vào trong phòng ăn rộng lớn đã thấy hai người đợi sẵn ở trên bàn ăn được trải đầy đồ ăn mỹ vị không giống nhau.
Còn về màu sắc? Thật xin lỗi, ngoài màu trắng đen ra, cô chẳng thấy chúng nó có cái màu gì đặc biệt có thể gây ấn tượng.
Khởi Dư đi vào bàn ngồi xuống cái ghế đối diện với người phụ nữ khí chất và cử chỉ đều lộ ra sự tao nhã này, cô ngẩng đầu nhìn hai người trước mắt, đầu khẽ gật một cái: "Ba, mẹ, chào buổi chiều."
Oa, thế giới thứ ba cô có gia đình này, thật là hạnh phúc. Khởi Dư hờ hững nghĩ.
"Chào buổi chiều, Dư Dư. Hi vọng con sẽ có một ngày tốt lành." Mẹ Mạc trìu mến nhìn cô gái nhỏ đang cầm dao nĩa lên, tình yêu trong mắt nồng đậm đến mức như muốn hóa thành thực thể.
"Chắc rồi, mong cho ngài cũng vậy." Khởi Dư không ngẩng đầu, lễ phép đáp lại một tiếng.
Ba Mạc nghe giọng điệu thờ ơ của cô con gái út mà buồn rầu, bất quá cũng không có nói gì, nói một câu chào hỏi với Khởi Dư liền bắt đầu động đũa.
Mạc Nghiêu vừa đi vào bên trong đã thấy được cảnh tượng yên bình hiếm có này, người phụ nữ có tuổi bởi vì bảo dưỡng kỹ lưỡng mà vẫn giữ được vẻ đẹp khi xưa đang nhẹ nhàng nói gì đó với phiên bản trẻ tuổi hơn của bà, người đàn ông ngồi bên cạnh bà cũng chậm rãi cắt đồ ăn thành miếng nhỏ đặt vào đĩa của bà, lúc bà nói chuyện với ông thì đều đáp lại toàn bộ, mà cô gái nhỏ ngồi ở phía đối diện trầm mặc ăn đồ trong đĩa của mình, thời điểm bị bắt chuyện liền nhăn mặt, hai đầu lông mày không giấu nổi nét mất kiên nhẫn nhưng vẫn thỉnh thoảng trả lời người phụ nữ.
Mạc Nghiêu dựa vào khung cửa, im lặng nhìn bức tranh đẹp đẽ này thêm một lúc nữa mới bước tới ngồi vào chỗ của mình bên cạnh cô gái nhỏ trong bàn ăn.
Ba Mạc cảm nhận có người tới liền ngẩng đầu, chưa kịp nói lời nào đã thấy con trai lớn của mình cầm lấy dao nĩa cắt beefsteak thành mấy miếng rồi đặt vào đĩa của con gái út.
Kỳ thực, sự thiên vị dành cho Mạc Khởi Dư luôn khiến ông không ngừng áy náy với Mạc Nghiêu, vốn nghĩ hai chúng nó sẽ vì vậy mà bất hòa, lại không ngờ tới Mạc Nghiêu còn cố gắng làm thân với Mạc Khởi Dư hơn cả ông, tích cực một cách khó hiểu.
Tuy rằng quá trình có chút kỳ quái, nhưng ông thực sự đã rất vui vẻ khi thấy hai người con của mình không có đấu đá nhau như những anh chị em hào môn khác.
Mạc Nghiêu nhìn thấy Khởi Dư cau chặt mày nhưng không từ chối mới vui vẻ đôi chút, vừa nâng đầu lên đã thấy ba Mạc cứ nhìn chằm chằm vào mình: "... Ba, không phải mặt con dính gì đó chứ?"
Ba Mạc thu hồi tầm mắt, lắc đầu: "Không có."
Mẹ Mạc ở bên cạnh nhìn động tác của Mạc Nghiêu mà dịu dàng cười, nói: "Nghiêu Nghiêu, mẹ đã nghĩ con sẽ không ăn cơm chiều. Hôm nay con rảnh rỗi sao?"
"... Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi con như vậy, trông kỳ lắm."
"Ha ha, người ngoài không có ở đây, bọn họ sẽ không nghe thấy, con ngại cái gì?"
Khởi Dư chuyên chú ăn đồ ăn trong đĩa của mình, đối với đoạn đối thoại chứa đựng tình cảm của mẹ mình và anh trai cũng không có nổi cảm xúc nhỏ nào trong lòng, tựa như bọn họ chỉ là người xa lạ trùng hợp ngồi cùng bàn mà thôi.
"Phải rồi Dư Dư, hình như hôm nay con không có ý định tự sát, là có chuyện gì tốt đã xảy ra sao?" Mẹ Mạc nghiêng đầu nhìn Khởi Dư, trong giọng nói lộ ra vẻ cẩn thận cùng mừng thầm.
Khởi Dư ngừng lại động tác, nuốt xuống thức ăn trong miệng xong mới trả lời: "Nó đau hơn so với những gì con tưởng, vì vậy con tạm thời sẽ dừng lại hành động này."
"A, ra là vậy..." Mẹ Mạc cúi đầu, ánh mắt trong trẻo không nén được sự mất mát.
Tạm thời... Vậy là vẫn sẽ tiếp tục sao?
Mẹ Mạc không biết tại sao đột nhiên muốn thử một lần: "Dư Dư, hai mươi năm chung sống cùng chúng ta, con có từng đặt chúng ta vào trong lòng không? Con, có từng nghĩ sẽ đặt chúng ta vào trong lòng không?"
Bà muốn đánh cược, đánh cược xem đoạn tình cảm này có từng được cô để vào trong mắt hay không.
Ba Mạc kinh ngạc mẹ Mạc, ngay cả Mạc Nghiêu cũng khẩn trương muốn khuyên ngăn: "Mẹ..."
Đã biết rõ câu trả lời, vì cái gì cứ muốn mọi thứ phải bóc trần rõ ràng ra để rồi đau lòng?
"Nghiêu Nghiêu, con đừng xen vào." Mẹ Mạc nghiêm túc quan sát biểu cảm thực sự đằng sau lớp mặt nạ ngàn năm không đổi kia của người ngồi đối diện: "Dư Dư, con trả lời đi."
Khởi Dư lấy một tờ khăn giấy bên cạnh ra lau miệng, nhận thấy ánh mắt nóng rực của người phụ nữ mới ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu khàn khàn của người mới ngủ dậy không lâu tràn ngập lãnh đạm: "Chưa từng. Trước giờ không có, sau này cũng không."
Mẹ Mạc cười lên, nước mắt vốn đã dâng cao tại hốc mắt liền rơi ra ngoài.
Là lỗi của bà, trước đây bác sĩ đã dặn dò kỹ càng việc không thể để tâm trạng xấu khi đang mang thai, bởi thai nhi sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều từ đó, nhưng tại vì bà không khống chế được nên mới khiến con gái nhỏ của mình thành ra thế này, cũng khiến tình cảm của hai người đi đến bước đường này.
Ba Mạc và Mạc Nghiêu ngay từ đầu đã hiểu rõ, tâm lý cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nghe Khởi Dư nói thẳng ra như vậy cũng không khỏi đau đớn như bị xẻ thịt. Quản gia Giang đứng ở bên ngoài nghe thấy cũng hơi rũ đầu xuống.
Khởi Dư nhìn bầu không khí vốn tốt đẹp bị lời nói của chính mình phá hỏng đến không còn cái gì, nhún nhún vai, tiếp tục bữa ăn của mình.
Hệ thống ở trong đầu Khởi Dư trông thấy Mạc gia khổ sở tới vậy cũng đau lòng theo, bất quá không có ý định phản bác câu nói của ký chủ nhà mình.
Cô đúng là nói sự thật, chỉ là nếu nguyên chủ ở đây, hẳn là cô ấy sẽ tự động bỏ qua từ chối trả lời câu hỏi này xem như bố thí cho bọn họ, khiến bọn họ khó chịu ít hơn một chút, nhưng ký chủ nhà nó từ nhỏ đã là người có thể mất nhân tính mà gϊếŧ hại cả gia đình thân sinh của mình, có thể gây sát thương chỉ bằng miệng thôi đã là tốt lắm rồi.
Khởi Dư ăn xong, đang định đứng dậy rời đi thì bỗng nhiên cảm thấy cả người như hư thoát, cô giơ hai tay lên, nhìn nó dần dần trở nên trong suốt rồi biến mất, dường như nhớ tới cái gì đó, cô để mặc bản thân mình bị như vậy mà không hề ngăn cản.
Mạc gia còn chưa đi ra khỏi đau buồn đã thấy Khởi Dư từ từ tan rã trong không trung, hai mắt trợn to hiện lên nét kinh hoàng tột độ. Mạc Nghiêu ngồi bên cạnh lập tức đứng dậy, vươn tay sang muốn bắt lấy thân ảnh của em gái lại nghiễm nhiên xuyên thẳng qua thân thể cô.
Khởi Dư triệt để biến mất, mà tại nơi cô rời khỏi còn rải rác vài cái đốm sáng màu trắng cực kỳ đẹp mắt, Mạc Nghiêu giữ nguyên động tác gần ba mươi giây mới thả tay xuống, nghiêng người quay lại chỗ ngồi: "... Em ấy bị chọn rồi."
Mẹ Mạc kìm nén tiếng nức nở chôn đầu vào vai ba Mạc, ba Mạc mím môi vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của bà an ủi, Mạc Nghiêu hít sâu một hơi, giương mắt nhìn thẳng hai người trước mặt: "Ba, mẹ, con ngày hôm sau cũng sẽ bị chọn. Nếu Tiểu Dư vào trong đó mà lựa chọn không tự sát, con có thể bảo vệ em ấy cho đến khi bọn con rời khỏi nơi chết tiệt đấy."
Ba Mạc ngạc nhiên nhìn con trai lớn: "Con... Con như thế nào biết được?" Hơn nữa, đó là nơi nào, con lấy đâu ra tự tin mà dám chắc như vậy?
Mạc Nghiêu nhìn thấy suy nghĩ của ba Mạc, đảo mắt liếc thấy mẹ Mạc cũng đang chăm chăm nhìn bản thân, vì thế bóp mạnh ấn đường một cái, cười khổ: "Ba, mẹ, con... hình như là trùng sinh quay về rồi."
———
Góc nhỏ của truyện
Các nhân vật chính khác: Ta giàu có, nhưng cha không thương mẹ không yêu, ta thật là thảm.
Các nhân vật phụ khác: Ta giàu có, mẹ kế và em kế không thích ta, còn bày ra rất nhiều chiêu trò thâm độc hạ bệ ta, ta thật là thảm.
Các nhân vật phản diện khác: Ta giàu có, anh chị em thân sinh đều muốn gϊếŧ chết ta để giành lấy cổ phần công ty, ba ta muốn diệt khẩu ta để tạo ấn tượng tốt với ông nội giành lấy công ty, mẹ ta chán ghét ta vì ta không có cách nào khiến ba ta vì ta yêu bà, ta thật là thảm.
Các nhân vật pháo hôi khác: Ta giàu có, ta hóng hách, ta ương ngạnh, nhưng ta có nỗi khổ riêng, ai cũng không cho ta ấm áp, ta chỉ có thể tạo vỏ bọc bảo vệ chính mình, ta thật là thảm.
Gia đình giàu có, ba mẹ hòa thuận, anh trai săn sóc — Mạc Khởi Dư im lặng một lát, sau đó quyết đoán nhấc dao gọt hoa quả đặt trước cổ họng, trịnh trọng nói: Gia đình của ta quá tốt rồi, đối với những người khác đều là không bằng, ta vẫn là chết đi mới tốt.
Mạc gia: ...
Đây là kiểu logic thần tiên gì vậy?