"Ở đây! Bọn họ đều ở đây!"
Tần Hạ chạy đến đầu tiên, trông thấy ba thí sinh đều ngất ở một nơi khác nhau nhưng không cách xa quá nhiều, cô ấy quả quyết chạy đến chỗ nữ thí sinh duy nhất.
Tần Hạ quỳ gối, cúi đầu xuống, áp tai lên lồ ng ngực trái của Khởi Dư, lắng nghe xem trái tim cô còn đập hay không.
Tim chỉ đập nhanh hơn người bình thường, Tần Hạ thở phào nhẹ nhõm khi biết cô gái này chưa chết.
"Hạ Hạ, hai tên này đều còn sống!" Giọng nói của các đồng đội bên kia vọng lại.
"Bên này cũng thế, tôi nghĩ chúng ta trước tiên phải mang họ tới nơi an toàn." Tần Hạ đáp.
"Được!"
"Tần Hạ." Thẩm Đặng từ phía xa đi đến gần Tần Hạ, tay cầm cuộn giấy cổ đưa tới, lòng bàn tay xòe ra: "Đây hẳn là đạo cụ cao cấp của màn này."
Tần Hạ nhổm dậy, vươn tay nhận, khoảnh khắc cô ấy vừa mở cuộn giấy ra thì đầu bất chợt nhói lên một cách khó hiểu.
Đầu càng lúc càng đau, giống như muốn nứt ra vậy, nhưng Tần Hạ cắn răng chịu đựng nhìn hết một lượt nội dung bên trong trang giấy, cuối cùng vẫn là đau đớn chiến thắng lý trí, Tần Hạ rên khẽ một tiếng, tay hất cuộn giấy đi, khom lưng đè chặt Thái Dương.
Thẩm Đặng ngồi xổm xuống, chạm nhẹ vào vai Tần Hạ: "Tần Hạ?"
"Mẹ nó, không được rồi, đau chết mất." Tròng mắt Tần Hạ dần nhiễm sắc đỏ, gân xanh nổi lên.
Quách Tiếu từ phía xa thấy tình hình không ổn liền vội vã chạy tới, hai tay đưa về trước, một tay đặt trên hai mắt Tần Hạ, một tay đè lên Thái Dương bên trái của Tần Hạ. Lòng bàn tay của anh ta phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, theo thời gian trị liệu Tần Hạ chậm rãi thả lỏng người, sắc mặt bớt nặng nề đi hẳn.
"Cô ổn chưa?" Quách Tiếu bỏ tay ra, lo lắng hỏi.
Tần Hạ di di ấn đường, thở ra một hơi dài: "Tôi ổn rồi, cảm ơn nhiều."
Thẩm Đặng ở một bên quan sát rốt cuộc cũng mở miệng: "Vừa nãy là sao?"
Đồng tử đen nhánh cơ bản của Tần Hạ vừa biến thành màu đỏ lại bởi vì dị năng trị liệu của Quách Tiếu mà biến mất, trạng thái kỳ lạ này khiến Thẩm Đặng không thể bỏ qua.
Tần Hạ khe khẽ lắc đầu, đứng dậy đi nhặt cuộn giấy cổ ban nãy bị cô ấy hất văng ra xa. Vuốt v e hoa văn bên ngoài cuộn giấy, cô ấy nói: "Đạo cụ này rất kỳ quái. Vừa rồi tôi cảm giác được nó đang cố xâm nhập vào đầu tôi."
"Vậy là đạo cụ này có khả năng điều khiển trí óc của người cầm nó?" Thẩm Đặng nhíu mày, liếc mắt nhìn qua ba người ngất xỉu đằng kia: "Chỉ là giả thiết thôi. Một trong ba người kia bị đạo cụ này điều khiển, ra lệnh cho quái vật giun đất tấn công hai người còn lại, mà hai người đó cũng không phải dạng vừa. Kết quả, cả ba lưỡng bại câu thương."
Quách Tiếu 'ồ' lên một tiếng, hâm mộ nói: "Thật đáng tiếc khi tôi không có mặt ở ngay lúc đó. Dựa vào tiếng động ban nãy chúng ta nghe được, cảnh tượng chiến đấu khi ấy hẳn là... Chà, đặc sắc."
"Cậu tới thì có ích gì? Có cũng chỉ thêm phiền cho bọn họ mà thôi, không chừng ngay cả mạng quèn của mình cũng chẳng giữ được."
"... Đội trưởng, đừng nói thẳng ra như thế, tôi đau lòng thật đấy."
Tần Hạ đi lại gần, cũng gia nhập vào cuộc nói chuyện của hai người: "Xin lỗi vì đã chen ngang. Thẩm Đặng, cái giả thiết đầu tiên của anh, tôi cảm thấy không phải ai cũng cầm đạo cụ này sẽ bị nó điều khiển."
"Tại sao?" Quách Tiếu tò mò xem xét đạo cụ trong tay Tần Hạ.
Tần Hạ lắc lắc cuộn giấy cổ: "Nội dung bên trong được viết bằng chữ Phạn. Nếu chỉ nhìn bình thường sẽ thấy hơi đau đầu, nhưng một khi đọc nhẩm lời của nó trong miệng, tuyệt đối là đau đến chết đi sống lại."
"Loại đau đớn này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được."
Thẩm Đặng nhướng mày: "Cô đọc rồi? Nó là cái gì?"
"Bài ca." Tần Hạ nói: "Nó giống như một đoạn ca ngắn ca tụng về cái gì đó."
"Tôi có thể thử không?" Quách Tiếu nuốt nước bọt, lòng hiếu kỳ ngày một dâng cao.
"Chân thành khuyên cậu không nên thử. Đạo cụ cao cấp này thực sự rất tà môn." Tần Hạ không đồng ý.
Thẩm Đặng khoanh tay, hất cằm: "Để cậu ta thử."
"Thẩm Đặng."
Thấy Tần Hạ cau mày tỏ vẻ không vui, Thẩm Đặng vẫn thản nhiên như thường: "Yên tâm đi."
Được đội trưởng cho phép, Quách Tiếu cũng dùng sức gật đầu đảm bảo với Tần Hạ, sau đó giật lấy đạo cụ mở ra xem mà không màng đến ánh mắt ngăn cản của nữ đồng đội.
Vốn tưởng cái gì hay ho, thế nhưng kết quả lại khiến Quách Tiếu hụt hẫng vô cùng.
Đờ mờ, cái chữ viết 'rồng bay phượng múa' này... Anh ta quả thật đọc không được.
Quách Tiếu siết chặt hai bên mép phần gồ lên của cuộn giấy cổ, trầm mặc ngẩng đầu đối mắt với Thẩm Đặng: "Đội trưởng, anh cố tình phải không? Anh biết tôi không đọc được chữ Phạn đó nên mới dung túng cho hành vi của tôi?"
Thẩm Đặng cười khẽ một tiếng: "Vốn dĩ là phải chính bản thân cậu tự nhận thức mới đúng, như thế nào lại trách tôi?"
Tần Hạ: "..." Hóa ra là như vậy à.
"Vậy, các cậu tính làm gì với đạo cụ cao cấp này đây?"
Nghe thấy tiếng nói vang lên từ phía sau, cả ba người đều quay đầu lại, thấy hai người đồng đội khác đã ôm hai người đàn ông bị thương lại đây và đặt họ nằm xuống ở bên cạnh cô gái vẫn bất tỉnh trên mặt đất.
Vì sao lại nói là ôm?
Vì nó chính xác là như thế.
Khóe miệng Quách Tiếu co rút: "Tống Thừa Niên, Thẩm Hình Sâm, các cậu đang đối với hai thằng đực rựa bế công chúa đó hả?"
Tống Thừa Niên ném cho Quách Tiếu một ánh mắt khinh thường: "Thì sao? Bạn nhỏ à, nội tạng của thằng đực rựa tôi vừa bế công chúa hiện tại đang xuất huyết đó. Cậu muốn tôi phải như thế nào? Cõng cậu ta? Vác cậu ta? Kéo lê cậu ta? Ha ha, tôi là cứu người, không phải giết người, OK?"
Thẩm Hình Sâm cũng trả lời: "Thằng đực rựa tôi cũng vừa bế công chúa cũng đang có tình trạng bị vỡ các mạch máu nhé?"
"Đậu má! Nghiêm trọng thế à???" Quách Tiếu nhanh chóng chạy tới chỗ ba người nằm đất kia, vận chuyển năng lực điều trị cho hai người cận kề tử vong được nhắc tới ấy.
Thẩm Đặng lắc đầu ngán ngẩm, chuyển tầm mắt lên người em trai: "Hình Sâm, con giun đất kia giải quyết xong rồi?"
Thẩm Hình Sâm gật đầu: "Ừm. Mặc dù đầu của nó không biết bị ai trong ba người kia đánh vỡ nát nhưng lúc nãy em đến gần nó thì thấy nó đang cố tái tạo cái đầu mới nên thiêu nó thành tro luôn."
Tần Hạ thở dài: "Nguy hiểm quá đi mất. Nếu không phải nhờ cậu chú ý thì có khi con quái vật đó đã hoàn toàn sống lại rồi. Đến lúc đó không biết nhóm chúng ta có chống lại nó được như ba người kia không nữa."
Quách Tiếu thực hiện xong nhiệm vụ của mình liền trở lại việc tạo sự chú ý không cần thiết: "Dựa vào tình trạng cơ thể của ba người đó, tôi thấy cô gái kia được hai chàng trai bảo vệ quá tốt, lông tóc vô thương."
Tống Thừa Niên đảo mắt liếc qua một vòng: "... Cũng phải. Bọn họ có phải tình tay ba không?"
Tần Hạ: "???"
Thẩm Hình Sâm: "???"
Thẩm Đặng: "..."
【Ha ha.】
【Hừm, khó xử ghê. Có nên nói cho tên này biết là cô gái 'được bảo vệ' trong miệng anh ta mới là người giải quyết con quái vật và cứu cả hai người kia không?】
【Bỏ đi, nhân sinh gian nan có những việc đừng vạch trần ra thì hơn. (Đầu chó) (Đầu chó) (Đầu chó)】
【Con mẹ nó, tình tay ba là cái quần què gì vậy? Tư duy của người này thần tiên thật đấy.】
【... Chết tiệt, thí sinh 0292 này thật thú vị. Chàng trai, tôi thích anh rồi đấy.:)】
Tần Hạ đọc bình luận trôi lơ lửng ở kế bên, lẳng lặng nhích sang một bước dùng thân hình che đi.
Không thấy không nhục.
Khởi Dư từ từ mở mắt ra, lọt vào trong mắt là khoảng trời khói bụi với những dãy số đếm ngược từng giây.
"A, tỉnh rồi này."
Khởi Dư ngồi dậy, nghiêng mặt nhìn nữ thí sinh 2467 từng bước đến gần chính mình.
Tần Hạ giơ tay cầm cuộn giấy cổ ra: "Xin chào, tôi tên là Tần Hạ. Chúng tôi vừa tới đây đã thấy các bạn đều ngất xỉu tại hiện trường. Đây là đạo cụ cao cấp chúng tôi nhặt được, nó hẳn là của các bạn."
Còn biết trả lại đồ? Không làm ngư ông đắc lợi?
Khởi Dư ngạc nhiên, nhận lấy đạo cụ: "Cám ơn."
Tần Hạ thấy Khởi Dư nhấc tay chạm lên mặt của người nằm bên cạnh, bèn nói: "Đừng lo lắng, đồng đội của tôi thấy hai người họ bị trọng thương nên đã chữa trị trước rồi, họ sẽ ổn trong vài phút tới."
Khởi Dư sờ lên đôi mắt nhắm nghiền của Từ Nhất, lặp lại câu nói trước: "Cám ơn."
"Cuối cùng, mục đích của các người là gì khi giúp chúng tôi thế?" Khởi Dư đưa mắt nhìn Tần Hạ, nhoẻn miệng cười: "Không lấy đạo cụ cao cấp, không giết người đe dọa, các người muốn gì ở chúng tôi?"
Quả nhiên là bị nghi ngờ rồi.
Tần Hạ cười khổ, theo thói quen sờ lên lỗ tai trái bị điếc của mình rồi xua xua tay: "Bọn tôi chỉ đơn thuần giúp đỡ thôi, không có mục đích đen tối nào đâu. Nếu phải nói rõ một mục tiêu, thì chính là bọn tôi muốn vượt qua các màn chơi của chương trình để lấy một điều ước nguyện." Thuận tiện phá nát cái chương trình cứt chó này.
Khởi Dư chớp chớp mắt: "Mục tiêu tuyệt vời."
Tần Hạ: "Cảm ơn. Vậy nên, cô và bạn của cô có muốn gia nhập với bọn tôi không?"
Khởi Dư lắc đầu: "Tôi không làm chủ cho hai người kia. Còn về tôi á, thật xin lỗi, tôi sẽ kéo chân sau cho các người đấy."
Nếu không phải bị chứng bệnh trầm cảm của thân thể Mạc Khởi Dư làm di dời sự chú ý, thì có lẽ ngay khoảnh khắc chạm mắt với giun đất khổng lồ đó, cô có thể nhũn chân ngồi bệt xuống đất luôn rồi.
【Không biết mọi người có chú ý không, chứ sao mà tôi thấy đại lão sau khi bò ra khỏi miệng quái vật có gì đó khang khác.】
【Đại lão lạnh lùng chuyển sang chị gái nhỏ thân thiện?】
【... Không lẽ đại lão thật sự đã chết. Còn cô gái ta thấy có khi chỉ là một thứ thay thế gì đó che mắt ta?】
【???】
【Mẹ, cái giả thiết nghe sợ thế? Không thể nào!】
【Sao lại không thể? Tần Hạ trước đó cũng không phải là ảo ảnh do đạo cụ cao cấp tạo ra hay sao?】
【Nhưng nó khác biệt mà! Tần Hạ ảo ảnh là do đạo cụ cao cấp kiểm soát Chử Đông tạo ra, bất quá bây giờ Chử Đông ngất rồi, đạo cụ cao cấp cũng bị ép trở về làm đạo cụ, ngươi nghĩ kẻ nào hay đạo cụ nào đó rảnh hơi đến mức tạo ảo ảnh mới trong bụng giun đất?】
【Rất có lý! Tôi ủng hộ lập luận của bạn!】
【... Xin lỗi nha, cơ mà chư vị có thể thảo luận về vấn đề đơn giản hơn không? Tại hạ ngu dốt không hiểu nổi cuộc giao lưu của chư vị...】
"Thật là đáng tiếc. Thế thôi vậy." Tần Hạ không nghĩ Khởi Dư sẽ kéo chân sau, cho là cô lấy lý do này để từ chối gia nhập mà không khiến mọi người khó xử, đành theo đó bước xuống bậc thang cô bày sẵn.
Khởi Dư ngậm ngùi: "Đúng vậy, thật đáng tiếc." Nếu không phải sợ ở quá gần nam nữ chủ sẽ phải làm đá kê chân thì cô đã đồng ý rồi.
Nữ chủ đại nhân của thế giới này tốt bụng hòa nhã quá đi! Chẳng bù cho hai người trước.
Hệ thống: [... ] Muốn nói lại thôi.
Tần Hạ nghiêng đầu ra hiệu với các đồng đội, thấy bọn họ gật đầu mới nói với Khởi Dư: "Vậy thì chúng ta phải chia tay ở đây rồi. Nếu sau này cô thay đổi ý định, tôi và các đồng đội vẫn sẽ chào đón cô như cũ."
Tần Hạ ngước mắt nhìn bầu trời một cái: "Màn chơi này cũng sắp hết thời gian rồi. Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại ở những màn chơi sau."
Khởi Dư vẫy tay: "Tạm biệt, hẹn gặp lại."
Tần Hạ cũng vẫy tay đáp lại Khởi Dư rồi cùng đồng đội của mình rời đi, thoắt cái đã không còn nhìn thấy mấy bóng dáng đó đâu nữa.
Khởi Dư thở dài, chống cằm nhìn hai tên đàn ông bất tỉnh kế bên rồi liếc sang khu bình luận.
Có thể là bởi vì nhàm chán, Khởi Dư thấy làn đạn đặt câu hỏi về cô cũng tiện thể trả lời luôn: "Ảo ảnh cái gì? Không, tôi không phải ảo ảnh."
【Vậy tại sao cô vẫn còn sống?】
【Đúng thế! Trước đấy không phải đại lão còn rất lạnh lùng bất khuất à?】
Khởi Dư: "Bởi vì tôi được tái sinh đó. Cơ thể trước của tôi mắc bệnh tâm lý, tôi có chút không bình thường."
【Ra là vậy.】
【Cho nên 0186 đại lão bây giờ đều giống với đại đa số người khác sao? Ý tôi là, nói nhiều một chút, cười nhiều một chút, bộc lộ biểu cảm nhiều một chút?】
"Tất nhiên rồi. Nói thế nào thì tôi đã là người trưởng thành, cũng chẳng còn ở cái độ tuổi trung nhị bệnh coi bản thân cao lãnh nhất thế giới nữa."
【0186 đại lão nói đại lão tái sinh bằng cách nào? Rõ ràng trước kia đại lão chỉ có ngủ gật và đi lại. Tôi không thấy đại lão nhặt được đạo cụ gì khi ở bên ngoài, trừ phi là lúc bị giun đất nuốt xuống bụng đại lão tìm được đạo cụ khởi tử hoàn sinh gì đó.】
【A, thím nói tui mới để ý á. Đại lão tái sinh kiểu gì thế?】
【Đợi đã, tôi cũng có câu hỏi! 0186, một giây trước khi bị quái vật đớp lấy, cô làm như thế nào mà chỉ dùng một đấm mà khiến mặt đất vỡ thành vụn vậy? Cô mới tham gia chương trình lần đầu, khẳng định không đủ điểm để cường hóa thân thể. Tôi hơi hoài nghi chương trình có bug.】
Khởi Dư bị hỏi cho đau đầu, chỉ có thể cứng mặt trả lời: "Đều là nhờ đạo cụ hết đó. Đạo cụ khởi tử hoàn sinh là tìm được trong bụng quái vật giun đất, đạo cụ có thể đấm vỡ mặt đất thì là do từ lúc bắt đầu tôi đã nhặt được rồi."
【???】
【Từ lúc bắt đầu?】
【Khoan khoan, chúng ta bỏ lỡ cái gì khi đại lão mới tham gia à?】
【Có thể bỏ lỡ cái đếch gì chứ! Cô ta ở thời điểm bắt đầu chỉ lăn ra ngủ, tôi không tin cô ta qua mắt được chúng ta cái gì. Nhất định là cô ta đã nói dối! Có thể cô ta là người của MC hoặc là nhân tố đặc biệt nào đó được chương trình thiên vị!】
【Vô lý nhưng thuyết phục. Thế nhưng đại lão, tui tin cô, đợi đại lão giải thích vả mặt anti!】
【+ 1. Nhưng là người qua đường chờ giải thích.】
Thấy tình hình ngày một căng thẳng, Khởi Dư có phần hối hận khi nhàm chán sinh nông nổi gây chuyện với dân cư mạng.
"Tôi... Ha ha, thì chính là lúc nhặt đạo cụ đó, không hiểu sao tôi lại cảm thấy buồn ngủ vô cùng, như thể một tuần chưa được ngủ á. Thế nên..."
【...】
【...】
【...】
Nhìn khu bình luận thống nhất bắ n ra một tin nhắn trầm mặc như vậy, Khởi Dư càng thêm hối hận. Ông nội nó, cái này là càng nói càng sai nha.
"Được rồi, đừng làm khó cô ấy nữa. Chương trình này không thể nào tồn tại trường hợp thiên vị đâu. Cứ nhìn cái tính tình của MC là các người đủ hiểu mà."
Giọng nói thanh mát của chàng trai chợt vang lên ngay cạnh lỗ tai, Khởi Dư giật nảy mình, theo phản xạ lùi ra xa, lại bị chàng trai túm lấy kéo về.
"Tránh cái gì?" Từ Nhất vừa tỉnh dậy giọng vẫn là hơi khàn.
"Từ Nhất." Khởi Dư cười gượng.
【Từ đại lão rốt cuộc cũng tỉnh a.】
【Hì hì, hoan nghênh Từ đại lão trở về từ cõi chết.:')】
【Vẫn là CP tui đu đẹp đôi. Nhìn hai người họ ở cạnh nhau xứng đến chừng nào? Cái vị nào đấy từng phát biểu để ảo ảnh Tần Hạ thay thế 0186 đại lão mang đến tình yêu cho Từ đại lão đúng là bệnh thần kinh!】
【Từ ca ca nói không sai! Không đời nào MC sẽ đặc cách thiên vị người khác để phá hỏng chương trình, dẫu sao chương trình đó là mạng của MC mà.】
【Đúng đó, MC cuồng nhiệt đến không bình thường luôn.】
【? Bộ không lẽ mấy người từng nghĩ MC đó từng có giây nào bình thường à?】
【... Không hề.】
Từ Nhất nghiêng người dựa lên thân Khởi Dư, đầu tựa trên bả vai của cô, thanh âm nhuốm màu mệt mỏi: "... Tôi thật sự đã tưởng cô chết rồi."
Hắn thiếu chút nữa cũng cho là bản thân xong rồi. Bi thương ập đến quá bất ngờ, hắn tại thời điểm ấy chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Hắn không muốn phải trải qua lần hai nữa.
Khởi Dư mím môi nhìn Từ Nhất, do dự mấy đợt mới chậm rãi đưa tay chạm lên khuôn mặt đẹp trai có phần tiều tụy của hắn.
Từ Nhất không né tránh, trái lại còn khẽ cọ cọ má vào lòng bàn tay cô. Khởi Dư cũng phát hiện mình không chán ghét cái đụng chạm này tí nào, cô đủ tỉnh táo và lý trí để nhận thức rõ điều này.
Người nọ thực sự chết rồi sao?
Có thể nào... đây là Người không?
Khởi Dư vuốt v e phần má mềm mại của chàng trai: "Tôi sẽ không chết."
"Tôi biết. Tiểu Dư còn cứu ngược lại tôi cơ mà." Từ Nhất cười khẽ, ánh sáng trong mắt rực rỡ tới mức làm Khởi Dư mạc danh kỳ diệu hồi hộp.
Khởi Dư gian nan dời mắt, dùng cái tay còn lại của mình cào cào đất, lòng bàn tay không hiểu sao căng thẳng đến đổ mồ hôi.
Cô dứt khoát tìm thứ gì đó di chuyển lực chú ý nhằm che giấu bản thân khác thường, dư quang chạm đến cuộn giấy cổ nằm trơ trọi ở một bên, cô cực nhanh rướn người nhặt lấy nó, đưa đến trước mặt Từ Nhất: "Đạo cụ cao cấp của màn này này."
"Ồ." Từ Nhất hờ hững liếc đạo cụ cao cấp vạn người thèm muốn này một cái rồi tập trung cọ mặt lên vai cô gái.
Khởi Dư: "... Anh không lấy à?"
"Không. Cô thì sao? Muốn không?"
Khởi Dư thành thật từ chối: "Cũng không. Đạo cụ này biết khống chế trí não con người, quá đáng sợ."
"Ha ha." Từ Nhất nhếch môi: "Vậy thì giao nó cho Chử Đông nhé. Dù sao cũng là cậu ta ban đầu tìm được."
"Ừm."
"..."
Vài phút trôi qua, Khởi Dư không thấy Từ Nhất có động tác gì ngoài việc gác đầu lên vai cô, đè lên người cô, ôm lấy eo cô, sự thân mật do tiếp xúc này khiến vành tai Khởi Dư hơi ửng hồng.
Vì cái gì không chán ghét anh ta động chạm? Vì cái gì lại xấu hổ khi tiếp nhận sự thân mật xa lạ này của anh ta?
Khởi Dư biết chính mình không có khả năng di tình biệt luyến, bởi vì khi ấy cô đã trao tất cả những gì mình có cho người nọ.
Dịu dàng của cô, oán hận của cô, bất lực của cô, nhiệt tình của cô, kém cỏi của cô, ngoại lệ của cô, duy nhất của cô... Hết thảy mọi thứ, đều là cô dâng tặng cho người nọ.
Nếu có một ngày cô không yêu người nọ nữa, trái tim cô sẽ mưng mủ thối rữa, thân thể cô sẽ tan chảy thành vũng bùn dơ bẩn, sau đó cô sẽ tái sinh, rồi sẽ lại tiếp tục bị hành hạ vì tội danh phản bội này.
Đau đớn tuần hoàn, sống không bằng chết.
Vì vậy, cô vẫn lành lặn đến giờ là minh chứng lớn nhất cho việc Từ Nhất có khả năng rất cao là người nọ.
Tuy rằng cô không rõ lúc ấy thế giới đó đã trôi qua bao nhiêu ngàn năm, nhưng cô biết chắc một điều rằng quãng thời gian đó không nhỏ chút nào.
Người nọ vẫn có thể tồn tại đến tận lúc này sao?
Quá khó tin. Nhưng sự tồn tại của cô còn khó tin hơn mà?
Huống hồ lúc đấy, người nọ đã bị cô ngầm nuôi đến bất phàm.
Càng nghĩ càng vui vẻ, ánh mắt Khởi Dư nhìn xuống Từ Nhất càng lúc ôn nhu, như thể người trong mắt cô là châu bảo trân quý nhất thế giới.
Bạch Nguyệt Quang của đời cô, người thương của cô đang ở đây, ngay tại bên cạnh cô.
"Làm sao thế?"
Tầm mắt của cô gái chĩa về phía mình quá tr@n trụi và nóng bỏng, Từ Nhất không có cách nào phớt lờ nó, cũng không muốn phớt lờ nó.
"Từ Nhất, sắp tới tôi sẽ làm một chuyện rất thất lễ với anh... Anh, anh sẽ không ngại chứ?" Khởi Dư thấp thỏm dò hỏi.
"Sẽ không." Có thể là chuyện thất lễ gì?
Khởi Dư xoay người lại, bưng má Từ Nhất, cúi đầu xuống, hôn lên bờ môi mềm mại có chút lạnh lẽo của hắn.
"!" Từ Nhất mở to mắt, cảm nhận cô gái trân trọng m út mát môi hắn, tiếp theo đó là sự hiện diện của một thứ trơn tuột đang cố cạy mở hàm răng của mình ra.
Hừm, thất lễ của cô là cái này hả?
Hai má Từ Nhất phớt hồng, hắn nâng tay quàng qua vai người trước mặt, nhắm hờ mắt, hé miệng đón nhận đầu lưỡi của người kia.
Nhận được tia hùa ý của chàng trai, Khởi Dư khẩn trương đến mức không biết đặt tay chân vào đâu, cuối cùng cô dứt khoát đặt hai tay lên vai Từ Nhất, kéo hắn càng gần về phía cô, môi lưỡi giao hòa với hắn cũng càng thêm kịch liệt.
"Ưm...!"
Từ Nhất nhíu mày, đầu lưỡi đau nhói, trong khoang miệng cũng truyền đến mùi máu tươi, lại bị Khởi Dư cuốn lấy.
Máu từ đầu lưỡi Từ Nhất rơi vào trong miệng Khởi Dư rồi trượt xuống cổ họng, Khởi Dư yên lặng chịu đựng trái tim đột nhiên nóng rực tới nỗi đau thắt, giống như có một dòng dung nham nóng bỏng rót xuống lồ ng ngực cô.
Hốc mắt Khởi Dư đỏ bừng, cô đè sau gáy Từ Nhất, mười phần thành kính hôn môi với hắn.
Tìm được rồi.
【Khụ khụ! Tôi biết là đôi bạn trẻ mới chạy thoát khỏi cái chết hiển nhiên là vui mừng, sẽ muốn thân mật với đối phương, nhưng đây là phát sóng trực tiếp trước trăm triệu người xem a, hai người bạo dạn quá đi.】
【Giới trẻ khá ưu chuộng hôn môi kiểu Pháp, ha ha.】
【Bị thồn vào họng một xô cơm chó, bỗng dưng cảm thấy chính mình một thân cô đơn trong phòng quá khổ sở...】
【Fan CP cực kỳ tình nguyện ăn cơm chó này!】
【Ha ha, bọn họ đáng yêu ghê.】
Khởi Dư buông Từ Nhất ra, từ từ lùi lại, thật cẩn thận ngắm nhìn gương mặt như tắm trong gió xuân của hắn.
Từ Nhất đè lại đôi môi bị hôn đến sưng lên của mình, ẩn ẩn phát đau. Hắn nâng mắt đối diện với người chủ mưu cuộc thân mật này.
"Từ Nhất, em thích anh." Khởi Dư cầm lấy một bàn tay của Từ Nhất, đặt ở bên miệng hôn hôn, dáng vẻ coi trọng quá mức đó khiến hắn tim đập thình thịch.
Khởi Dư mỉm cười từ tận đáy lòng, đáy mắt cũng ánh lên nét hạnh phúc không gì sánh được: "Em thực sự thích anh. Có thể cho em một cơ hội làm bạn đời của anh được không?"
Việc tỏ tình không nên để phụ nữ mở lời trước nha. Từ Nhất than thầm một trận, nhưng vẫn là thật tâm kích động vì lời nói của Khởi Dư, hắn che miệng ho một tiếng, nghiêm giọng: "Không phải trước tiên nên yêu đương bình thường xong rồi mới tiến tới hôn nhân sao?"
"A?" Khởi Dư bối rối: "Cái này, cái này..."
Đây là tập tục của nhân loại. Cô hiểu, nhưng cô không muốn một mối quan hệ tạm thời không bền vững như vậy...
Được rồi, từ từ tới, không nên quá tham lam.
Khởi Dư kéo lại nụ cười, chuẩn bị mở lời thì Từ Nhất đã giành trước một bước: "Tôi đùa thôi. Có thể, tôi cũng thích em."
Khởi Dư thầm lặng thở ra một hơi nhẹ nhõm, thần sắc không giấu được vẻ rạng ngời, cô nhổm người lại gần Từ Nhất, sau đó ôm lấy hắn, hai tay đặt sau lưng hắn siết chặt, nhưng lại không nỡ tạo nên khó chịu gì cho người yêu.
Thật dính người. So với cô gái của mười mấy tiếng trước đúng là khác nhau một trời một vực.
Từ Nhất một bên ôm lấy Khởi Dư, một bên cảm thán không thôi.
【???】
【...】
【Các vị, hình như có gì đó sai sai.】
【Sai sai này cực kỳ lớn luôn á!】
【Đờ mờ! Hai người họ bây giờ là mới tỏ tình đấy hả? Tôi còn tưởng trước đó họ là một đôi rồi cơ!】
【Vậy ra khi ấy chỉ là mập mờ thông thường thôi hả? Lỗi tui lỗi tui.】
【Hôn môi trước rồi mới tỏ tình, má nó, hai cái người này không theo kịch bản thông thường gì cả!】
【... Tính ra bọn họ vẫn là một cặp, thôi.】
【Người chủ động mập mờ cuối cùng lại trở thành kẻ bị tỏ tình, ha ha, Từ đại lão, anh thảm quá đi!】
Khởi Dư rời khỏi cái ôm của Từ Nhất, nhẹ giọng nói: "Em lại muốn hôn anh rồi, có thể không?"
Nghe cô thẳng thừng bày tỏ, cổ Từ Nhất lập tức bị ngại ngùng hun cho đỏ hồng: "Lần sau không cần hỏi những câu hỏi thừa thãi thế này đâu."
Khởi Dư cười hì hì, rướn người hôn lên khóe miệng Từ Nhất, nhấm nháp bờ môi bên ngoài một lúc rồi mới luồn lưỡi xông vào khoang miệng hắn càn quét.
Từ Nhất ngậm môi Khởi Dư, yết hầu bật ra vài tiếng hừ hừ nửa thoải mái.
Đều là ma mới, kỹ thuật hôn môi không tốt lắm. Bất quá không sao, chăm chỉ luyện tập khẳng định sẽ khá lên.
Cùng lúc đó, Chử Đông mơ màng tỉnh dậy, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cậu là cảnh một đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau, hôn m út đối phương với khí thế ngất trời.
Chử Đông: "???"
Hệ thống: [... ] Vẫn muốn nói lại thôi.
———
*Góc nhỏ của truyện*
Tác giả: Khởi Tiểu Dư rốt cuộc đã tìm thấy ông xã của mình rồi, có muốn phát biểu chia sẻ đôi lời không?
Khởi Dư: Phát biểu cái gì?
Tác giả: Cảm nhận đầu tiên khi biết được Từ Nhất là ông xã nhà mình.
Khởi Dư bình tĩnh trả lời: Muốn hôn môi anh ấy, muốn l@m tình ——
Từ Nhất nhanh như cắt nhào đến bịt miệng Khởi Dư, hai lỗ tai đỏ ửng như sắp nhỏ máu: Em im miệng!