[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

chương 150: mạt thế vua xác sống (18)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Đình Húc liếc nhìn người con gái đang ngồi trên ghế sofa, dường như xung quanh cô ta bao trùm một loại âm khí, u ám, nghẹt thở đến cực điểm.

Hoa Y không hề nhìn ông ta, ánh mắt miên man vô định, mở miệng nói: "Người đâu?".

Hạ Đình Húc nghe thấy câu hỏi của cô, lòng lại lạnh lẽo, ánh mắt không tự chủ được nhìn qua cửa sổ, xác sống tụ tập bên ngoài...thậm chí còn gấp đôi số lượng hôm qua công thành...!

Thu lại ánh mắt, ông cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thương nghị với người trước mặt: "Xin lỗi...cả ngày hôm qua chúng tôi đều không tìm thấy cô ta, có lẽ cô ta đã chạy trốn...vậy...cô gái đó đã rời khỏi đây...cho nên cô sẽ bỏ qua cho chúng tôi phải không?".

Hoa Y ánh mắt tập trung vào ông ta, trong đó tràn ngập sát khí, cùng lạnh lẽo: "Ông nói xem, người cũng không thể giao ra, tôi giữ lại các người còn có ích gì?".

Hạ Đình Húc nghe được câu trả lời của cô đúng như những gì ông đã suy đoán, vốn cô không định tha cho bọn họ, đành phải đánh bạo đưa ra yêu cầu, nhằm cứu vãn đại cục.

"Cho dù cô có dẹp toàn căn cứ, cũng không mang lại lợi ích gì cho cô, người cô cần là cô ta phải không, nếu không thì...hãy cho chúng tôi một cơ hội, tôi đã sai người đuổi theo, sẽ sớm mang cô ta đến trước mặt cô...chỉ là chúng tôi cần thêm thời gian, cô nghĩ sao?".

Hoa Y vốn đã suy tính ông ta sẽ nói câu này, cũng đúng với mục đích mà cô muốn, phong cách của cô từ trước tới nay thường là mượn đao giết người.

Từng bước từng bước suy tính con mồi, để từ từ giăng ra những cạm bẫy, khiến cho sức chịu đựng của chúng đạt đến cực hạn, rồi hắc hóa, phá vỡ thiết lập nhân vật vốn có.

Hạ Đình Húc thấy người vẫn còn đang suy tư, không hề cho ông một đáp án, cảm giác không khí xung quanh thật trầm lặng, im lặng, và nghẹt thở đến mức, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ, tích tắc tích tắc vang lên.

Sau thấy cô gái trước mặt đã đứng lên, xoay người bước ra cửa, chỉ để lại cho ông một hạn định: "Một tuần".

----------------

Nhìn cánh cửa trước mặt, Hoa Y cảm thấy lòng lại trùng xuống, sau đêm qua, cô vẫn chưa biết đối mặt với hắn thế nào.

Mặc dù biết là hắn có nỗi khổ riêng, cũng như quá khứ của nhân vật, nhưng mà để nói cô không giận thì là giả dối.

Hoa Y thở dài, buông ra tay nắm cửa, xoay người, tạm thời cô cần thiết phải ổn định cảm xúc lại đã.

Nằm trên sân thượng bên cạnh, Hoa Y chìm trong dòng suy nghĩ, chợt, một mùi cháy lan tỏa trong không khí.

Mà đám cháy đó...lại đến từ chỗ của hắn...

Hoa Y vội vã từ sân thượng nhảy xuống, đang định lao vào, thì liền thấy một hình dáng mơ hồ bước ra.

Úc Duy chạm ánh mắt với cô, không nói một lời liền bước tới, ôm cô vào lòng, khít khao ôm, siết chặt.

Hoa Y bị bất ngờ liền sững sờ, đứng tại chỗ để hắn ôm.

Lúc sau cũng là hắn cảm nhận thấy ngọn lửa đã đuổi đến gần họ, kéo cô đi.

Kéo đến một nơi an toàn hắn liền dừng lại, đôi mắt trong vắt tựa như thủy tinh, nhìn thẳng cô, khiến cô mạc danh có chút áp lực.

Hoa Y đành phải lảng tránh hắn, cười cười nói chuyện: "Sao nhà lại ra nông nỗi kia?".

Úc Duy không trả lời câu hỏi của cô, hắn chậm rãi khép lại đôi mắt, cúi xuống, từ từ thành kính hôn cô.

Nụ hôn của hắn như chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng, thành khẩn, chân thành, đôi khi lại trắc trở run rẩy, giống như lo sợ.

Nụ hôn dài chấm dứt, Hoa Y vẫn chưa hết ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên tại thế giới này, hắn chủ động hôn cô.

"Xin lỗi...tối đó...ý tôi không phải như vậy..."

Hoa Y thấy hắn cúi đầu, ánh mắt thành khẩn, sau gấp rút, ôm chặt cô, chôn đầu tại hõm cổ cô.

"Là do tôi..., là tôi không xứng đáng được chạm vào em, mỗi khi chạm vào em tôi đều cảm thấy giống như mình vấy bẩn em, tôi yêu em, rất yêu cho nên xin đừng rời bỏ tôi..."

Hoa Y thở dài, cô là nghĩ rốt cuộc hắn đã phải trải qua những gì, mới cấu tạo nên được mặt tính cách tự ti cùng phong bế mình như vậy.

Cô đưa tay ôm chặt hắn, xuyên qua lớp áo sơ mi, khẽ chạm đến vết thương trên lưng hắn, miết nhè nhẹ.

"Ừ em biết...em sẽ luôn ở bên anh...đừng sợ".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio