Tin tức thái tử bị phế truất nhanh chóng lan ra, không mấy ngạc nhiên rằng Hoà Thân Vương chính là đương kim thái tử kế nhiệm, đây là điều ai cũng có thể dự đoán trước.
-------------------(Lưu gia)
Thời điểm này ta bất ngờ lại cùng tiểu thư về thăm Lưu gia.
"Tịnh Y...con sao lại gầy như thế này..." Phu nhân ánh mắt xót xa lấy tay bao bọc lấy tay tiểu thư.
Lão gia lại chỉ thở dài nhìn nữ nhi, bất giác đôi tay lại đồng dạng đặt lên tay Phu nhân dường như muốn cùng thê tử sưởi ấm nàng.
----------------------
Choang... Tiếng chén sứ nện trên nền nhà đồng thời kéo theo tiếng khóc ai oán, tủi hờn, đau thương.
"Vì sao...cớ vì sao ta cũng là con gái của người mà người lại đối xử với ta như vậy??!" đôi mắt nàng đỏ hoe tràn ngập chất vấn hướng về phía phụ nhân trước mặt.
Không có tiếng đáp lại...thật lâu sau cho đến khi nàng nghĩ rằng bà không thể trả lời thì bà liền ngẩng đầu nhìn nàng với ánh mắt quyết tuyệt, vững vàng.
"Bởi vì đó là hạnh phúc mà nó nên có!"
"Ha!" Nàng nước mắt điên cuồng rơi, trong đôi mắt tràn ngập sự trào phúng.
"Vậy hạnh phúc ấy ta thì không nên có sao?"
Người trước mặt nhìn nàng tâm lại phẳng lặng ánh mắt không mấy dao động: "Ta biết ta có lỗi với con nhưng liệu con có nghĩ nó chẳng sống được bao nhiêu năm, cuộc đời của nó chỉ bằng / so với con, hà cớ gì còn không thể nhường nhịn chứ?".
Nàng đau đớn nhìn bà, câu trả lời của bà nàng đã sớm nghĩ đến nhưng tận tai nghe...vẫn quá đau khổ...
Nàng ích kỷ nàng biết, nàng không nên hơn thua với tỷ tỷ người luôn bên nàng yêu thương nàng nhất nhưng mà nàng vẫn không thể ngăn mình ngừng nghĩ đến người hắn thực sự muốn cưới năm đó là nàng.
Vào trời đêm giá rét ấy là nàng cứu hắn, là nàng bôi thuốc chăm sóc hắn, là nàng để lại lời hẹn ước...đều là nàng nhưng cớ vì sao? Chỉ vì tỷ tỷ thân thể không tốt, chỉ vì tỷ tỷ từ nhỏ đã yếu nhược phụ mẫu thân sinh của nàng lại dối gạt nàng.
Nàng vẫn luôn nghĩ nếu quay trở lại năm đó nếu nàng biết chuyện có phải nàng cùng người đó đã một đôi một đời?
Cứ nghĩ đến điều ấy nàng lại không ngăn cản được bản thân mình ghen tỵ cùng thất vọng suy cho cùng nàng cũng là nữ nhi của họ vì sao lại khác biệt đến vậy?
Nàng cũng không biết cuộc nói chuyện kéo dài bao lâu chỉ là tâm nàng quá mệt mỏi nàng chỉ muốn thoát khỏi đây, cùng người đó thoát khỏi nơi chốn này.
------------------------
Một đêm cung biến qua đi, giang sơn này liền vô chủ.
Tin tức lan truyền cực nhanh khó lòng khống chế cục diện.
Hoàng đế phát bệnh băng hà, đột ngột để lại giang sơn, Phụng Thân Vương ý đồ tạo phản đồng thời giết chết Thái tử, Tĩnh Vương nhanh chóng cứu giá khống chế quân phản loạn, một đêm cung biến ly kỳ trở thành câu chuyện truyền miệng trong dân gian.
Người đời đều khen ngợi sự anh dũng mưu trí của Tĩnh Vương, một số lại tiếc thương cho cái chết Thái tử đương triều.
Nhưng giang sơn vẫn là vô chủ mà nước không thể một ngày không có vua...
---------------------
Ta chải một kiểu tóc đơn giản, gài một bông hoa lan trắng trên tóc tiểu thư, chọn phục trang cũng độc một màu trắng tang thương.
Với thân phận Vương Phi hôm nay nàng phải vào cung đưa tiễn Hoàng đế nhập lăng.
Ta cùng tiểu thư trong đoàn người nhìn thấy Vương gia, đã tháng kể từ khi tiểu thư và hắn tách ra, y phục trên người hắn...có chút rộng, áo bào trắng tung bay một mình hắn đứng đó duy ngã độc tôn nhưng lại có chút đơn bạc...
Ta thu lại ánh mắt theo đoàn người quỳ xuống hành đại lễ với Cố Hoàng Đế.
--------------------
Năm Hàn Vĩnh thứ , giang sơn đổi chủ với sự nâng đỡ của toàn bộ triều thần, cùng sự ủng hộ của bá tánh, Tĩnh Vương thuận lợi đăng cơ, lấy niên hiệu là Tĩnh Từ Thiên đế.
(Ngự thư phòng)
Lục Trúc khẽ nhìn trộm dung nhan của người bên án thư, hắn mặc một thân vàng kim đĩnh đạc uy nghiêm ngồi đó, ánh đèn lay động lại không xua đi nổi hàn khí quanh thân hắn, sự lãnh lẽo xâm nhập trong ánh mắt.
Lục Trúc thu lại ánh mắt không dám thở mạnh, toàn điện tràn ngập trong sự bí bách, nghẹt thở.
Ruỳnh...
...Tấu chương ngổn ngang rơi trên mặt đất, người đứng đó khuôn mặt không lộ ra mấy phần cảm xúc nhưng lại lạnh lẽo, buốt giá đến cực điểm...
Lục Trúc cúi đầu càng thấp hơn dường như muốn xoá đi sự tồn tại của mình lúc này
"Nàng vẫn còn ở ngoài!" Không phải là câu hỏi mà lâu câu khẳng định.
Lục Trúc nuốt nước bọt vẫn luôn không nhìn thân ảnh của người bên trên "Dạ, nương nương đã quỳ canh giờ rồi ạ"
-----------------
Vạt áo màu vàng kim xuất hiện trước mặt nàng, Lưu Tịnh Y có chút đờ đẫn nâng mắt nhìn đến dung nhan hắn, người này...là phu quân của nàng...là người đã từng là chỗ dựa cũng như nàng nguyện toàn tâm toàn ý tin tưởng.
"Đứng lên" âm thanh lạnh lẽo vang lên, không phải trưng cầu mà là ra lệnh.
"Ta sẽ không, cho đến khi bệ hạ đồng ý" nàng cụp mắt tránh khỏi đôi mắt hắn, nhưng đôi chân lại có chút không hợp tác hơi run rẩy có lẽ sắp mất đi cảm giác.
Không khí giương cung bạt kiếm, cả hai đều duy trì trạng thái không ai động đậy.
Không biết vì sao nàng tự nhiên muốn cười căn bản là dường như nàng đã quên mất hình thức ở chung trước kia của hai người, giờ đây lại chỉ còn trốn tránh, lạnh lẽo cũng nguội lạnh.
Chợt nghe thấy âm thanh phun ra từ kẽ răng của hắn "Được như nàng mong muốn!".
Lưu Tịnh Y nở nụ cười xinh đẹp nhìn vào hắn khấu đầu nói ra ba chữ "cảm tạ long ân".