"Dạ Nguyệt! Ngươi giải thích cho Trẫm đây là cái gì?"
Một bản tấu chương theo đó nện xuống nền nhà lạnh lẽo.
Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn không chớp lấy một cái từ tốn nhặt lên bản tấu chương dáng người cao lớn đĩnh đạc.
"Bệ hạ hà cớ phải làm vậy, cho dù người làm gì ta vẫn sẽ không rời đi".
"Dạ Nguyệt!!!" Thiếu niên gằn giọng phẫn nộ đôi mắt như muốn chọc thủng người bên dưới.
Hắn lại mặc nhiên như không cảm thấy, từng bước hướng lên trên cho đến khi đối diện với người đó.
"Người đừng phí công vô ích nữa, năm đó ta đã thề rằng cả đời này đi theo người, ta chính là thanh kiếm của người, chỉ đến khi người không cần ta nữa ta sẽ rời đi".
Thiếu niên có chút mất kiên nhẫn nói:" Bây giờ Trẫm không cần ngươi".
"Người cần, đây là lúc người cần ta nhất, hãy thôi ngang bướng đi" nói xong hắn liền quay đầu bước ra khỏi đại điện.
"Dạ Nguyệt đứng lại! Ngươi..."
————————————
Hắn nhớ rằng năm đó khi thiếu niên đăng cơ, người mới chỉ vừa tròn tuổi, năm đó hắn đã nói gì nhỉ?
Chỉ cần người sống hắn sống, người chết hắn liền bồi táng theo người, hắn nguyện làm thanh kiếm thay người chắn đi máu tanh, tăm tối.
A mới đó mà đã năm trôi qua, những năm qua cái gì cần làm hắn đều đã làm, thanh lọc triều đình, phế bỏ ung nhọt, thậm chí còn rất nhiều oan hồn vô tội đều chết dưới lưỡi kiếm của hắn.
Hắn cũng đã từng có khoảng thời gian đau khổ chìm đắm trong bóng tối cùng sự dằn vặt nhưng vì người đó tất cả đều đáng giá.
Hắn không hối hận, chưa bao giờ hối hận về ngày đó ngày mọi chuyện bắt đầu...
————————————
Haz...haz........
keng....
Huhu...hức...hức
Khi hắn mở cánh cửa ra liền thấy thiếu niên nhỏ bé thu mình trong góc phòng giống như một con rối gỗ mất đi sinh mệnh, toàn thân cậu nhuốm đầy máu đôi tay không ngừng run rẩy.
Hắn bước về phía trước, làm lơ thi thể thiếu nữ vốn đã lạnh ngắt dưới chân, bước đến ôm người vẫn đang không ngừng run rẩy ấy.
Vào khoảnh khắc ấy có cái gì đó lan toả từ trong trái tim, một thứ gì đó mà hắn không biết cũng không thể lý giải được đang thôi thúc hắn, bảo vệ cậu ấy.
"An Hoà...ta ở đây đừng sợ"
Lúc đó hắn chỉ điên cuồng ôm trọn đôi vai gầy yếu nhỏ bé của thiếu niên, hắn chỉ muốn thay thiếu niên gánh chịu tất cả.
"Dạ Nguyệt?"
"Ừ ta đây, hãy để ta giải quyết những chuyện còn lại..."
"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Hoàng hậu bị thích khách sát hại nay ta ra lệnh cấm vệ quân truy lùng thích khách đồng thời an táng tại hoàng lăng, khâm thử!"
————————————
Róc rách tóc rách
"Dạ Nguyệt đâu?" Giọng nói thanh mảnh vang lên, vừa có âm độ của cao thanh của nữ tử lại pha chút dày ấm của nam tử.
"Dạ khởi bẩm Bệ hạ thống lĩnh đang tắm ạ"
"Ừ các ngươi lui ra đi"
Cạch
Róc rách róc rách
"Dạ Nguyệt?" Giọng nói thiếu niên vang lên hoà cùng tiếng nước
"Ta ở đây"
"Ha ngươi cũng nhàn hạ quá ta còn có thể ở đây mà tắm tiên?" Thiếu niên bực bội nhìn đến thân ảnh đang khép hờ mắt dựa vào trên thành bồn.
Người bên lại rất không có ý thức tự giác, nhàn tản lười biếng nằm đó, mắt cũng chưa hề mở ra "Nhờ phúc của người"
"Chậc"
Bùm
"Bệ hạ?" Lúc này hắn mới lười biếng mở đôi mắt, đôi mắt phượng đen thẳm sâu hun hút lúc này lại tràn ngập sương mù do ảnh hưởng của hơi nước.
"Bệ..."
Ưm róc rách róc rách
Ha...haz...
.........
"Bệ hạ lên thôi, da người đỏ hết lên rồi..." hắn cụp mắt nhìn người trong lòng, sắc mặt ửng đỏ, đôi môi thơm mọng ướt át, ánh mắt lại bất giác tối đi.
"Dạ Nguyệt..."
Đôi môi anh đào lần nữa dâng lên, lại một vòng trầm luân không dứt.
Thật lâu sau hắn mới có thể lấy lại lý trí đẩy người ra.
"Bệ hạ không thể luôn trêu chọc người khác"
Thiếu niên nhẹ cười: "Ta chỉ thích trêu mình ngươi~ hay... ngươi dị nghị với nam nhân?"
Hắn đôi mắt nhẹ híp lại, một tay nâng eo người trước mặt khiến chân thiếu niên vòng qua người hắn.
"Nhưng người là nữ nhân"