Cạch
Lê đôi chân nặng nề, vạt áo hắn nhuốm đầy gió bụi nay lại nhuốm thêm màu đỏ của máu...toàn đại điện tràn ngập trong biển máu...
Xác người nằm la liệt, người nhẹ nhất thì bị ăn mòn mặt mũi người nặng thậm chí là toàn thân.
Đôi tay bất giác run rẩy, bước chân lại càng trở nên nặng nề.
Hắn hướng về phía trước mà đi khuôn mặt giống như chết lặng cảm xúc bị phong bế lại.
Hắn đờ đẫn nhìn người ngồi trên long ỷ...nàng vẫn xinh đẹp động lòng người như ngày nào.
Nàng ngồi đó giống như quá mệt mỏi khi phê duyệt tấu chương mà ngủ thiếp đi, lặng lẽ an tĩnh đến lạ thường.
Hắn cũng giống như thường lệ, vươn đôi tay nhẹ nhàng bế nàng bước đi về phía long sàng, nhưng hôm nay nàng lại thực nhẹ, nhẹ đến không còn cảm giác giống như người hắn ôm sắp tan biến vậy.
Vì vậy nên hắn càng nhẹ nhàng cẩn thận chăm chút đặt nàng xuống, vuốt đi vài sợi tóc còn vương trên trán nàng, lúc này mái tóc xinh đẹp của nàng buông xoã trên long sàng lại đặc biệt nổi bật màu bạch kim xinh đẹp...những sợi tóc đen dần chuyển biến thành màu bạch kim...hắn thấy thực hợp với nàng nhưng hắn vẫn là thích màu đen tuyền trên mái tóc nàng hơn.
Nhẹ ôm người vào lòng, cảm nhận hơi ấm nhưng hôm nay thân thể nàng thực lạnh, để có thể sưởi ấm thân thể nàng hắn quyết định dùng thêm chút lực đạo khiến cho cả hai kề sát nhau hơn.
Xúc cảm trên tay khiến đôi tay hắn bất giác tun rẩy, làn da mịn màng dần trở nên khô héo, gầy gò giống như chỉ một cái chạm nhẽ liền gãy mất.
Hộc
Sợi máu không biết từ lúc nào tràn qua kẽ răng hắn bất giác nhỏ giọt trên gò má nàng, hắn liền cuống quít lau đi lại không biết điều ấy càng làm cho nó đỏ thẫm bung nở trên gò má nàng.
Cuối cùng một giọt nước thanh khiết lăn xuống hắn đồng thời cúi đầu hôn xuống khoé môi nàng.
"Đợi ta và hẹn gặp lại"
————————————
"Giữ chặt ả ta đừng để ả chạy mất"
Cô vừa tỉnh dậy liền gặp tình trạng lôi lôi kéo kéo, nguyên chủ đây là gặp phải bọn buôn người sao?
Cô trực tiếp đập cho bọn chúng một trận, nghênh ngang rời đi.
Đi trên đường lớn, đây là một ngôi làng không biết vì sao lại khá hẻo lánh.
[Kí chủ cuối cùng cũng liện hệ được với cô rồi] giọng nói của hệ thống vang lên vô cùng gấp gáp.
"Ừ thế giới này là sao?" Hoa Y không mấy cảm xúc hỏi, chỉ một lát lấy lại kí ức cô liền biết thế giới này có vấn đề.
[Kí chủ đây là trừng phạt của Thiên Đạo, cô sẽ mất đi kí ức đồng thời tôi cũng bị cắt đứt liên kết với cô]
giải thích
"Cốt truyện thì sao?"
[Không có, chính tôi cũng mù mịt luôn]
Hoa Y bực bội liếc hắn "Có anh có tác dụng gì?"
liền phùng mang trợn má [Bản hệ thống cũng rất cố gắng rồi nhá, nếu không phải do cô phạm lỗi chúng ta còn lưu lạc đến bước đường này?]
"Im miệng" một lời không hợp Hoa Y liền chặn hắn lại, khiến bực bội đến mức giơ tay giơ chân.
Quan sát kĩ bối cảnh xung quanh, bối cảnh cổ đại giống như trước mà nó bắt đầu từ khi cô mất kí ức...việc này không có khả năng là động tay vào, vậy...
————————————
"Nhìn kìa lại có người bước ra rồi"
Hoa Y trầm tư đảo mắt nhìn một hàng người trước mặt, vì không có cốt truyện cô cũng chỉ thong dong bước về phía trước.
Đột ngột có một người đàn ông trung niên chạy nhanh đến cầm chặt tay cô ánh mắt đỏ hoe nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống .
"Eira cuối cùng con cũng ra rồi làm ta hoảng chết mất huhu"
Hoa Y khuôn mặt cứng lại, rất nhanh bình tĩnh ứng phó với người trước mặt.
Người đàn ông tên là Heulwen là thầy của cô, cũng là một trong những trụ cột chính của trường - nơi đây.
Heulwen liền dẫn cô về trường trước, vừa đi hắn vừa lảm nhảm rất nhiều cho nên cũng nhân đó Hoa Y đoán được đại khái thân phận cùng hoàn cảnh của mình.
Ở đây cô tên là Eira là người của Lam tộc, chiếu theo đất nước này sẽ có hai loại người dân thường và ma thuật sư, đồng thời trường học cũng chia ra theo màu sắc gia tộc tương ứng Bạch tộc, Hắc tộc, Lam Tộc và Hồng tộc.
Tứ đại gia tộc này xưa này đều chưa hề chung sống hoà bình với nhau điển hình ngay từ việc ma thuật sư được đào tạo ra tôi luyện vô cùng nghiêm khắc, nâng cao thực lực đối chiến với nhau.
Cũng vì vậy nên lúc nãy nguyên chủ chính là tham gia khảo hạch của trường học nhưng khi cô kể đại khái lại quá trình cho Heulwen hắn lại ngơ ngác nói đó không giống cuộc khảo sát.
Điều Hoa Y suy nghĩ một chút là lại có con chó điên nào hãm hại cô.
Chắc hẳn là muốn cô vào mà không ra được
Nhưng mà...nếu nói những gì cô thấy và trải qua hoàn toàn là ảo cảnh thì không phải, chí ít một người là không giống điều này cô vẫn có thể cảm nhận được.
Vấn đề là hắn bây giờ ở đâu?
Hoa Y quá đau đầu trong vấn đề này liền suy nghĩ đến việc tìm hiểu về thế giới này trước, hỏi thăm về thư viện cũng liền bước qua đó.