Chiếp chiếp, ánh nắng rọi sáng căn phòng, rọi xuống bộ lông trắng muốt của của vật nhỏ đang nằm trên cửa sổ sưởi ấm, toàn thân ngứa ngáy đến lạ, Bạch Kỳ liền bước đến nhẹ nhàng ôm Tiểu Ly vào lòng, thấy nó không có phản kháng, liền nhoẻn miệng cười ngu ngơ, tay khẽ vuốt vuốt khiến cho tiểu hồ ly thoải mái mà rên hừ hừ.
Vậy là thiên binh đi vào bẩm báo lại được phen mở rộng tầm mắt, Bạch Kỳ Thần quân nhẹ nhàng, dùng cử chỉ vô cùng nghiên cứu và nghiêm túc vuốt ve sủng vật của mình, khóe miệng còn không tự chủ được câu lên một đường cong đến chói lòa mắt chó của hắn, mà con hồ ly trên tay người còn không ngừng thoải mái, liếc ánh mắt cổ vũ ngợi khen, sau đó Thần quân lại hưng phấn làm việc càng thêm nhẹ nhàng, cẩn thận...
Đang rối rắm không biết làm sao thì hắn cũng đã được truyền vào.
Bạch Kỳ đôi mắt vẫn chưa hề rời khỏi sự nghiên cứu với bộ lông của Tiểu Ly:" Có chuyện gì?"
" Bẩm Thần quân, Thiên đế có phái người đến muốn mời người qua thư phòng nghị sự chuyện quan trọng ạ "
Bạch Kỳ lúc này mới liếc đôi mắt xuyên thấu qua điện nguyên tiêu của Thiên đế xác thực là chuyện cần thiết, mới luyến tiếc mà thả Tiểu Ly trên giường, đắp chăn kín cùng một loạt hành động lưu loát tu bổ thêm kết giới, mới yên tâm mà chắp tay bước ra khỏi Du Thần cung.
-----------------------------(Nguyên tiêu điện)
Thiên đế giận dữ, chỉ thẳng ngón tay rống giận vào nam nhân đang hôn mê bất tỉnh, nữ đang hiên ngang thấy chết không sờn trước điện:" Tiêu Thiên Tuyết chuyện tốt ngươi làm ra ngươi còn không nhận"
Tiêu Thiên Tuyết khuôn mặt lạnh lùng, cường thế ngẩng lên nhìn thẳng vào dung nhan Thiên đế không một chút sợ hãi.
"Tại sao lại phải nhận? Chuyện ta không làm sao ta phải nhận, sự thật chính là nửa đêm canh , nhân lúc ta đang bế quan tu luyện, một tên không rõ lai lịch liền chui vào Tuyết Hoa cung, những chuyện xảy ra phía sau chính là ta vừa phát hiện ra hắn cũng là Thiên đế người phát hiện ra hắn, chuyện chỉ có thế tin hay không tùy người"
Thiên đế run lên vì giận dữ, nhưng sự thật đúng là không tìm được bất cứ chứng cứ nào cho thấy Tiêu Thiên Tuyết giấu diếm yêu vật này cả, nhưng nếu cứ thế mà tha cho nàng ta, ông lại không xuống nước được nhìn vào việc nàng ta giương giương tự đắc ngạo mạn như vậy, người cũng không thể bỗng nhiên xuất hiện tại Tuyết Hoa cung, hơn nữa hắn là yêu vật mà Mạc Dung đã truy đuổi mấy ngày nay, nếu nói chuyện này không liên quan đến nàng ta ông tuyệt không tin.
Đang giữa hồi bế tắc, một giọng nói trầm ổn từ tính vang lên:" Ngươi gọi ta đến là vì việc này?" trong giọng nói lộ ra sự không kiên nhẫn.
Thiên đế nhìn thấy thân ảnh màu trắng trước cửa, liền vui sướng đón quý nhân.
" Thần quân chuyện này cũng thực sự là bất đắc dĩ mới phải nhờ đến ngươi, ngươi nhìn xem nàng ta quá cứng đầu mà nàng ta lại còn là một trong bát tiên đứng đầu tiên giới, ta mới phải nhờ tới ngươi"
Bạch Kỳ toàn thân đều toát ra không kiên nhẫn ngồi xuống, hắn đưa mắt nhìn nữ tử trước mặt, đôi mày nhíu lại, hắn khó chịu vì suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu nàng ta.
Bạch Kỳ nhếch mép, kiếp này, kiếp trước sao...
Khởi động thấu thị, nhìn thấu được cuộc nói chuyện trước đó, lúc này hắn mới đặt tách trà, buông xuống một câu không đầu không đuôi.
"Có tội, tước tiên tịch, đầy xuống hạ giới, tự sinh tự diệt", đoạn nói xong cũng liền gật đầu với Thiên đế, phất tay áo bước xuống tính rời đi.
Tiêu Thiên Tuyết nghe được một câu phán tử, đôi mắt không thể kiềm chế được nỗi hận thù toát ra ngoài:" Vì sao? Vì cái gì ngươi một câu nói ta có tội, liền đầy ta xuống hạ giới? Ta có tội gì, ta đắc tội gì mà ngươi lại vu oan cho ta"
Bạch Kỳ bạch y khẽ dừng, hắn không quay đầu.
" Ngươi có tội hay không chính ngươi liền biết, làm luôn bây giờ đi", nói xong bóng dáng liền loé lên biến mất.
Để lại Thiên đế với kết quả không biết là nên vui hay nên buồn, nên nuối tiếc vì Thiên giới nay mất đi một vị tiên tử hay cảm thán vì đã diệt trừ được một mầm hoạ, haizzz trong tiếng thở dài não lòng, ông phất tay.
Tiêu Thiên Tuyết trong lòng trào lên một cỗ bất kham, oán hận đến tận xương tủy, vì sao? Là vì sao hắn vẫn luôn đối với nàng như vậy, rốt cuộc nàng đã đắc tội hắn ở đâu, đời trước cũng vậy mà đời này cũng vậy, Vì sao?
Ánh mắt Tiêu Thiên Tuyết đỏ lên tràn ngập sát khí, kiếp này nàng là trọng sinh mà đến, không biết vì lẽ gì nàng lại được trọng sinh về thời điểm trước khi cuộc đời nàng đi đến kết cục vạn kiếp bất phục, nhưng ông trời chính đã thương xót nàng, vì điểm này nên nàng mới được sống lại cuộc đời mới, cuộc đời không có cái tên Bạch Kỳ.
Đời trước nàng đã từng yêu say đắm hắn, chân tình của nàng, cả cuộc đời của nàng trên thiên giới đều dành cho hắn, vì yêu hắn nàng hết lần này đến lần khác lấy lòng hắn, hèn mọn lấy lòng hắn, vì yêu mà nàng chỉ cần nghe đến chữ Bạch Kỳ Thần quân liền tim đập chân run, lý trí không còn thuộc về chính mình nữa tất cả những gì cảm nhận được chỉ là hắn, vậy mà hắn đối với nàng ra sao? Tình yêu nàng trao hắn, hắn liếc mắt cũng chưa từng nhìn đến nàng, trong đôi mắt hắn nàng lại chỉ luôn là một thứ tôm tép không đáng nhìn đến.
Yêu? haha...tình yêu là một thứ quá xa xỉ đối với hắn, tình yêu nàng không cần đi, nhưng mà tại sao vì lý do gì hắn không yêu nàng nhưng lại đẩy nàng xuống bước đường vạn kiếp bất phục, chỉ vì chướng mắt nàng hắn liền quyết định nàng sẽ là minh hữu cho cuộc liên hôn với ma giới, giao bang hòa hảo, ha chuyện cười ma tộc từ trước đến nay đều không đội trời chung với thiên giới, cái gì lại minh hữu cái gì lại giao bang? Nói ra chính là hắn chướng mắt nàng đi.
Hắn làm tất cả chỉ vì muốn loại bỏ đi vật cản chướng mắt là nàng, mà cái lý do ấy thật oanh liệt làm sao " minh hữu ", hắn có biết chỉ về một câu nói ấy của hắn, nàng liền gả đến ma giới cho tên ma quân hôi hám đáng chết kia, hắn làm nhục thân xác nàng, vấy bẩn trái tim nàng.
Cho dù là thế, chuyện đời trước coi như vậy đi, còn đời này? rốt cuộc nàng đã làm gì khiến hắn tước tiên tịch lại đầy nàng xuống hạ giới, nàng không hề quấn quít làm phiền hắn, lại vì sao?
Haha, tiếng cười điên cuồng của nữ nhân vang vọng khắp đại điện, Tiêu Thiên Tuyết nhìn sang người đàn ông vẫn đang chìm trong hôn mê bên cạnh, ánh mắt loé lên, nở một nụ cười ma mãnh, đây là ngươi thiếu nợ ta, sau này cũng đừng trách ta, nói đoạn liền xách Tô Duệ vẫn còn đang hôn mê, sử dụng pháp bảo dịch chuyển, giọng nói rét lạnh của nàng vang vọng khắp đại điện.
" Tất cả những việc các ngươi đối xử với ta ngày hôm nay, ta đều sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần cho các ngươi "