Nói đến thành Lạc Dương là phải nói đến Cửu Trùng lâu, đệ nhất thanh lâu của Lạc Dương thành.
Vậy tại sao Cửu Trùng lâu mới được xây dựng vào vỏn vẹn năm ngắn ngủi, lại có thể trở thành đệ nhất thanh lâu của kinh thành? Đó là bởi vì Cửu Trùng lâu có luật lệ riêng của nó và các cô nương ở đây lại vô cùng đặc biệt.
Vô số khách đến Cửu Trùng lâu là vì hiếu kì, một số là vì cuộc đời quá tẻ nhạt, một số cũng lại vì tìm kiếm các cô nương xinh đẹp, và nơi đây thì chưa bao giờ thiếu những cô nương xinh đẹp, không chỉ xinh đẹp, cô nương ở đây đều hội tụ cầm kì thi họa, kiến thức uyên thâm, và vô cùng mới lạ trong cách thức lấy lòng nam nhân.
Nếu ngươi đã đến thành Lạc Dương nhất định phải đến Cửu Trùng lâu, mà để đến được Cửu Trùng lâu thì ngươi phải có lượng vàng ít nhất là có thể bước được qua cửa.
--------------------------(Cửu Trùng lâu)
Tiểu Ly chớp nhẹ đôi mắt ướt át, ngắm nhìn từng đoàn khách dưới đài, vương công quý tử ngồi tại hàng thứ nhất, nổi bật trong đó là con trai thứ của thừa tướng, hàng sau hội tụ một số bang phái đang nổi danh trên giang hồ, và hàng cuối cùng là những thương nhân, khách dừng chân tại Thành, cảm thấy tò mò và hứng thú nên ghé qua.
Đang lúc thu lại tầm mắt, chợt cảm thấy một cơn rét lạnh triều qua, Tiểu Ly tìm đến phương hướng liền sa vào đôi mắt âm u sâu thẳm, lạnh lẽo lại bạc tình, nhưng khi nàng chớp nhẹ đôi mắt, liền không còn nhận thấy gì nữa, có lẽ do nàng nhìn lầm chăng?
" Cô nương, mời người xuống chủ trì đại cục, hôm nay Liễu ma ma có việc vội vã đã đi từ sớm, người dặn cô nương hãy tiếp đón khách nhân thật tốt "
Lục Ly mang lên mạng che mặt, nhẹ nhấc làn váy:" Ta biết rồi, ngươi đi gọi các tỷ muội xuống đi"
Cửu Trùng lâu treo đèn toàn con phố, náo nhiệt lại rực rỡ thu hút ánh nhìn, Tiểu Ly mang trên mình một bộ trắng muốt sương giá nữ y, điểm trên mái tóc đen mượt mà búi nhẹ cài một chiếc sương hoa trâm, mang mạng che mặt, cao sang lại kiều diễm như hoa quỳnh nở rộ, khắc họa mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo lại tinh khiết, thêm vài phần tiên khí chọc lòng người nhộn nhạo.
Môi đỏ khẽ mở sau lớp mạng mỏng manh, một giọng nói trong trẻo lại ngọt ngào vang lên.
"Đại gia hảo, các vị đại gia đã bớt chút thời gian đến xem buổi tuyển chọn mỹ nhân bảng vàng lần thứ của Cửu Trùng lâu, Lục Ly rất vui và đa tạ các vị, luật lệ vẫn là như cũ mà làm, các vị hãy đưa cô nương mà mình ưng ý lên các thứ tự trên bảng vàng, bằng cách sử dụng ngân lượng, vàng, ngọc, bất cứ thứ gì có giá trị thương thành càng cao, đều sẽ đưa cô nương của các vị đến với bảng vàng, một trong Cửu đại mỹ nhân của Cửu Trùng lâu, thứ tự sẽ được định theo số người đặt cược cho cô nương ấy sẽ lần lượt từ vị trí thứ chín cho đến thứ nhất".
Đôi môi đỏ mọng sau tấm mạng che khẽ câu lên, yêu mị chọc lòng người.
" Khi bảng vàng đã được định đoạt, để hảo chiếu cố các vị đại gia vì cô ấy mà vung tay mạnh nhất, các cô nương đều đã chuẩn bị một số bí mật để tiếp đón chư vị, vậy tuyển chọn bảng vàng lần của Cửu Trùng lâu xin được phép tiến hành"
Tiểu Ly nhẹ nhún người cúi chào, làn váy thướt tha bước lên khu vực phía trên lầu, bên trên có chín bàn, cũng đại biểu cho chín người được lưu tên trên bảng vàng lần thứ nhất, lần trước là nàng giành được hạng nhất, Tiểu Ly khẽ liếc nhìn sang nữ nhân bên cạnh, y phục đỏ rực như lửa, làn váy dài chạm đất nhưng lại không khiến cho bước đi của nàng nặng nề lại càng tô thêm sự uyển chuyển, quyến rũ, nàng ta chính là Bỉ Ngạn, Bỉ Ngạn là nghệ danh của nàng, nóng cháy như lửa, quyến rũ mị hoặc lại kiên cường bất khuất như hoa Bỉ Ngạn mọc bên bờ vong xuyên.
Tiểu Ly thu lại ánh mắt, nhìn xuống phía bên dưới lầu, từng lớp mỹ nhân đang nở rộ, khoe sắc..., liệu năm nay ai sẽ là người giành hạng nhất đây?
----------------------(Đáy vực Ma giới)
Một thiếu niên gầy yếu, thu mình lại trong góc nhỏ hang động, hắn co gối úp mặt vào cánh tay, không ngừng run rẩy, nước mắt không kìm chế được trào ngược ra.
Đã nhiều ngày nay hắn không có gì tử tế bỏ vào bụng, cỏ và rễ cây quanh đây đều đã bị hắn ăn sạch, nếu không muốn bị chết đói chỉ có thể đi xa hơn để tìm lương thực, nhưng...những thứ đó, hắn không biết những thứ đó là gì, những bóng đen chỉ chực chờ mong hắn sơ sẩy, nuốt trọn hắn, hắn rất sợ, hắn không biết đây là đâu, hắn không biết mình là ai, tại sao lại ở nơi đây, hắn sợ hắn không thể chịu được nữa rồi, hắn sợ cái cảm giác mờ mịt cùng tuyệt vọng lúc này...
Nhìn xuống hố sâu trước mặt...trong lòng Hoa Y hiện lên hàng ngàn hàng vạn câu chửi thề, đụ má, có cần ác thế không, nữ chủ lần này đúng là một người nhỏ nhen, dù sao nam chủ của chúng ta cũng không chính thức làm gì gây tổn hại đến nàng ta, người cũng là tự nàng ta mang về, thế quái nào bây giờ nàng ta giận chó đánh mèo liền vứt luôn đấng lang quân tương lai của mình xuống đáy vực ma giới thế này.
Mà cái thế cục cức chó này sao lúc nào cũng bắt cô phải gánh thế hả, nếu không phải dùng chiêu lải nhải thần chưởng thì lý nào cô lại đang chuẩn bị nghĩ quẩn đến nhảy xuống vực như thế này đây.
Lập lại bài điếu văn hàng ngàn từ ngữ thô tục trong đầu chửi đến cha mẹ nữ chủ cũng không còn nhận ra con gái mình, Hoa Y mới cảm thấy khá hơn chút, cho đến lúc cô nhìn thấy nam chủ của chúng ta, bài điếu văn trong đầu cũng không còn tác dụng gì nữa rồi, mẹ kiếp, hắn lại trở thành một thằng ngốc?!! Không có nghĩa bóng gì sất, đúng như nghĩa đen hắn rơi xuống vực đập đầu đến ngu si luôn rồi, Hoa Y hoảng hốt kêu gào gọi trong đầu.
bị tiếng hét điên cuồng của cô cấp dọa tỉnh dậy, hắn đây là đang nạp nhiên liệu, đang tích trữ nhiên liệu nha, bà cô của hắn lại hóa điên gì nữa rồi, sợ hãi quá.
[Nãi nãi à cô có thể cho tôi bình yên để tĩnh dưỡng được không?]
" Anh nhìn hắn xem còn có thể bình yên nổi nữa không?"
lướt qua Tô Duệ, đành phải bất lực bó tay [Kí chủ à, này chẳng phải mất trí nhớ trong truyền thuyết sao?]
Hoa Y có chút mất kiên nhẫn:" Vào việc chính đi, có thể làm cho hắn nhớ lại không?"
có chút cuống cuồng lên [không có, chả có gì sất, nghĩ kĩ lại, kí chủ chẳng phải việc hắn mất trí nhớ rất có lợi cho cô sao? Cô có thể thoải mái gây thù với hắn và tích lũy được giá trị hắc hoá của hắn một cách dễ dàng sao?]
Hoa Y nhăn mày:" Chơi với một tên đần còn có gì vui nữa? Anh nói xem có bảo bối gì giúp hắn trở lại bình thường không?"
rối rít phủ nhận [Không có thật sự không có] liếc thấy khuôn mặt cô ngày càng đen, nhanh mồm nhanh miệng chân chó.
[Kí chủ, chẳng phải việc hắn mất trí nhớ, xong tìm lại được trí nhớ, càng thú vị hơn à? Chẳng phải cô thích mọi chuyện thú vị hơn hay sao? Càng thú vị chơi lại càng vui mà]
Hoa Y liếc nhìn cái mảnh tàn kiếm bay bay trong đầu nhếch mép trào phúng:" Không cần phải khích bác tôi, đừng tưởng tôi không biết anh giấu giếm không chịu giao ra đồ tốt"
Lại liếc nhìn nam chủ tiểu bạch thỏ ngây ngô đang ngồi bên cạnh cô, một tiếng thở dài não nề chấp nhận số phận, thôi thì lại phải thay đổi kịch bản, nghĩ đến lại thấy phiền, cô đã định ra kết cục của thế giới này vào mấy ngày trước rồi, lại nhìn đến cái tên bên cạnh nghĩ thế nào cũng không đi tiếp theo hướng như vậy được, thật là bực tức khi bạn diễn của bạn lại không chịu hợp tác.
Vực lại tinh thần, Hoa Y không nói một lời liền bước ra khỏi hang, Tô Duệ sợ hãi níu giữ nàng lại, nàng là con người duy nhất tại đây, cũng là người đồng cảnh ngộ với hắn, hắn sợ hãi, hắn không muốn ở đây một mình.
Hoa Y nhìn đôi tay nắm lấy tay mình không buông liền nở một nụ cười nói:" Đừng lo, ta ra ngoài tìm đường thoát khỏi đây, không phải ngươi định sống hết đời ở nơi này đấy chứ?"
Tô Duệ xấu hổ thu lại tay, khuôn mặt có chút đỏ lên, không rõ đỏ lên do hành động thất thố của mình hay do nụ cười của nữ nhân quá chói mắt cũng quá rực rỡ.
Một lúc sau hắn mới ho nhẹ:" Ta đi cùng ngươi, bên ngoài rất nguy hiểm" nói xong liền sóng vai đi bên cạnh nàng.
Hoa Y liếc mắt nhìn hắn, không ngăn cản, hai người đi không bao lâu thì bị các bóng đen xung quanh bao vây, chúng phát ra tiếng nói cười khả ố.
"Vật sống, đã bao lâu rồi chúng ta không thấy vật sống ở đây, hahaaha, ăn chúng, nuốt chúng, nuốt trọn"
Làm lơ những bóng đen bên đường, hai người vẫn tiếp tục đi về phía trước, nhưng bất kể đi đến đâu cũng đều chỉ là sương mù, và một vòng lặp không hồi kết, có lẽ không gian ở đây không bình thường, Hoa Y nhẹ cảm thán.
Đi được một hồi nàng liền phát hiện, không chỉ không gian bất bình thường mà là cả thời gian, bọn họ từ trước đến giờ chưa từng rời khỏi vị trí trung tâm, vì không gian và thời gian liên tục lặp lại...
Hoa Y quay qua nhìn Tô Duệ, thấy ánh mắt hắn mang sợ hãi nhưng lại cũng mang sự kiên quyết, thấy chết không sờn, ừm... cũng được, dù sao cũng là nam chủ không thể quá kém, mặc dù nam chủ chính hiệu là Hắc hồ bị cô phong ấn, nhưng trong một hoàn cảnh mờ mịt, không biết chút gì làm được như vậy cũng khá rồi, đúng là không làm vi sư thất vọng.
Trong lúc Hoa Y đang cảm thán đồ nhi của mình thì bóng đen lao đến, cô tung ra chưởng phong, nắm lấy tay Tô Duệ phun ra một từ:" Chạy "
Vận dụng yêu lục, bóp méo khoảng không vẽ ra một trận đồ, liền đến vách vực, bóng đen cũng dần lao đến gần, kéo theo nhiều bóng đen đến cùng với nó, bóng đen chính là những tâm ma, cũng là tàn hồn ma tộc có quá nhiều chấp niệm vương vấn trần thế không thể siêu sinh.
Hoa Y chậc lưỡi, mỉa mai:" Lũ tép riu như các ngươi mà cũng đòi nuốt trọn bản tôn, cứ ở dưới này luyện thêm trăm nghìn năm nữa đi có lẽ sẽ chạm được vào một sợi tóc của bản tôn cũng chưa biết chừng"
Nói xong ngũ đuôi đồng thời xuất hiện, yêu lực lưu chuyển quanh thân, thắp sáng kết giới dưới chân, là kết giới lúc trước khi nàng nhảy xuống liền đặt ở đây một cái đánh dấu, nếu không cũng không nhận ra được phương hướng cùng qui luật không gian, thời gian bị bóp méo.
Tô Duệ nhìn thấy vòng tròn kì quái dưới chân sáng lên, đồng thời bị ánh sáng của nó khiến cho mắt nhắm lại, khi mở mắt ra hắn đã thoát ra khỏi đáy vực.
Ngẩn ngơ không tin được rằng mình đã ra được khỏi nơi đáng sợ ấy, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi, tay liền vô thức siết chặt, nhận lại một tiếng tê...
Hoa Y:" Đau, ngươi siết quá chặt , thả tay ta ra trước đi"
Tô Duệ lúc này mới phản ứng lại, nhìn xuống liền thấy hắn đang nắm tay nàng, mặt chậm rãi đỏ lên, tay như phải bỏng buông ra.
"Xin lỗi" mắt cũng không dám nhìn thẳng vào nàng.
Hoa Y nhìn biểu hiện của thiếu niên trước mặt có chút buồn cười, sao hai nhân cách trong cùng một con người lại khác nhau đến thế, Tô Duệ trong sáng ngây thơ, Hắc hồ lại thâm hiểm, u uất.
Tô Duệ sau khi bình tĩnh lại, mới dám nhìn nàng, nhẹ cảm tạ.
"Cảm ơn đã cứu ta...lúc nãy ngươi nói ngươi tên Tiểu Y, ta lại không nhớ tên của chính mình, xin lỗi..." Một lúc sau hắn lại lo lắng hỏi:" Ngươi...định đi đâu? có hay không có thân nhân đang đợi ngươi?"
Nàng không nói gì, chỉ nhìn hắn thở dài, lời nói sau giống như chất chứa vô vàn tâm sự mà hắn không thể lý giải được.
"Không nhà cửa, thân nhân...cũng không có"
Tô Duệ đôi mắt hơi lóe, cẩn thận nói:" Nếu không ngại, chúng ta có thể đi cùng nhau, ta một cái không biết mình nơi đâu... cũng có chút phiền toái ngươi nhưng ta muốn báo ân cứu mạng, bất cứ thứ gì ta có thể đều sẽ làm cho ngươi, ngươi thấy...vậy có được không"
Nàng nhẹ cười nói:" Được "
Lúc sau dường như hắn nghe được loáng thoáng giọng nàng:" Không báo hết ân, liền không buông tha ngươi"
Cũng không biết câu đó có ý nghĩa gì, nhưng trái tim hắn lại bất giác nảy lên, hắn vì câu nói đó của nàng nhen nhóm một hi vọng vốn không nên có.