Hoa Y vui vẻ nhìn đống nguyên liệu trong giỏ, xem ra bữa tối hôm nay rất thịnh soạn.
Bước vào cửa với nụ cười rực rỡ trên môi, Hoa Y hưng phấn gọi:" A Duệ, xem ta hôm nay mua được những gì này, ngươi xem có..."
Nàng khựng lại, gương mặt chợt tối tăm nhìn hắn.
Tô Duệ luống cuống tay chân, nhìn đến ánh mắt của nàng, thầm cảm thấy không xong, lại nhìn nữ tử dưới đất, nàng ta hại hắn rồi, hắn nào biết nàng ta tự nhiên trượt chân té ngã, cũng theo quán tính liền đỡ nàng ta, thế nào lại lỡ chạm môi nàng ta, sau đó khuôn mặt nàng ta liền đỏ lên, cùng lúc Tiểu Y bước vào nhìn thấy, làm sao bây giờ Tiểu Y sẽ nghĩ thế nào về hắn bây giờ.
Tô Duệ mạnh mẽ đẩy người con gái bên cạnh ra, hắn đứng lên hướng phía nàng cười cứng nhắc.
" Tiểu Y thật giỏi, mua được rất nhiều thứ" cố tỏ vẻ bình tĩnh như bình thường bước lại phía nàng.
Thấy nàng mím chặt môi, không nói một lời, liền bước về phía gian phòng, khóa trái cửa lại.
------------------------
Buổi tối, Tô Duệ nhìn bàn thức ăn đã nguội lạnh, trong lòng đầy sự lo lắng, nàng giận hắn sao? Nhưng nàng giận hắn lại ngược đãi chính bản thân mình, từ lúc về hắn liền không thấy nàng bước ra khỏi cửa, cơm cũng không ăn...
Hắn nghĩ vẫn là không thể để nàng tự nguôi giận được rồi, hắn là lo lắng, là sốt ruột, cả ngày nay không lúc nào không nghĩ đến nàng, nghĩ đến viễn cảnh nàng sẽ bỏ hắn mà đi, hắn liền sợ hãi.
Đi đến trước cửa phòng nàng, khẽ khàng gõ:" Tiểu Y, việc xảy ra chiều nay... là vô cùng trong sạch, ta không làm gì cô nương nhà người ta hết, là nàng ta tự ngã, ta cũng chỉ đỡ nàng ta liền xảy ra biến cố như vậy, Tiểu Y mở cửa ra có được không, cả ngày nay nàng đã không ăn gì rồi"
Cửa phòng xoạch một tiếng mở ra, người trước mặt đôi mắt hơi đỏ, ánh mắt nhìn hắn lại chan chứa một thứ tình cảm khó nói thành lời.
"Ta không phải giận ngươi, chuyện nàng ta cũng không liên quan đến ta, chỉ là... ta không muốn ngươi bị khi dễ, ngươi phải nên cẩn thận với các cô nương trong làng, họ nhìn ngươi như sói lang, hổ đói, đó là do ta thương xót ngươi thôi, đúng vậy là thương xót ngươi"
Tô Duệ gương mặt cứng lại, không biết nên vui hay nên buồn trước câu trả lời này của nàng, hắn lúc trước cho dù có lo sợ nàng sẽ rời xa hắn nhưng lại cũng ngầm ẩn chứa hy vọng, hy vọng nàng tức giận là vì nàng để ý đến hắn, là vì nàng cũng thích hắn như hắn thích nàng...có lẽ mọi chuyện cũng chỉ là hắn tự mình đa tình mà thôi.
Tô Duệ chớp mắt gương mặt lại sáng sủa:" Hảo, cảm ơn nàng đã chiếu cố ta, ta sẽ chú ý hơn, vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm được chưa, chắc hẳn nàng đã đói bụng lắm rồi"
Từ ngày hôm đó cuộc sống vẫn luôn đạm bạc trôi qua, nhưng có một sự cố đến một cách bất ngờ lại khiến cuộc sống của họ trở nên đảo lộn hết thảy, cô nương ngày hôm đó tên là Tiểu Liên, nàng thấy Tô Duệ liền nhất kiến chung tình, dùng trăm phương nghìn cách để tiếp cận hắn.
Mỗi lần như vậy Tô Duệ đều cảm thấy hết cách với nàng ta, nhìn sang Tiểu Y luôn là vẻ lạnh nhạt, cùng khuôn mặt không phải chuyện của ta, lòng hắn không biết nên cười hay nên khóc.
Cho đến một ngày, Tiểu Liên dùng khuôn mặt mờ mịt, cùng chút lo lắng và bất an đến tìm hắn, hắn liền nhận thấy nàng ta cũng đã từng giống hắn của ngày xưa, khi mới gặp Tiểu Y, hắn mờ mịt và tuyệt vọng.
Tiểu Liên nói cha nàng bị quan sai bắt đi, họ nói cha nàng phạm tội, nàng rất sợ hãi, nàng cầu xin hắn ở lại với nàng tối nay, chỉ đơn thuần là ở lại bên cạnh nàng, nàng không muốn phải cô đơn chống chọi một mình...Ma xui quỷ khiến Tô Duệ liền đồng ý, cũng không nhận ra đôi mắt quỷ quyệt của nữ nhân bên cạnh lóe lên rồi vụt tắt.
Hoa Y nhìn đĩa thức ăn được bày biện chỉnh tề trên bàn, người sớm đã không ở đây.
Tô Duệ nhìn sang nữ nhân ngủ say bên cạnh, cảm giác có gì đó bất ổn, trong lòng hắn cảm thấy rất sốt sắng, đột nhiên một mùi hương xộc thẳng vào mũi, đến đây hắn liền không nhận ra sự bất ổn cũng thật sự là một tên đần rồi.
Tô Duệ điên cuồng chạy ra khỏi cửa, một bàn tay nữ nhân quấn chặt người hắn, khiến hắn không thể di chuyển, làn hương nhẹ nhàng quẩn quanh, Tô Duệ yêu khí quanh thân luân chuyển, không khí được thanh lọc sạch sẽ, quay qua nhìn Tiểu Liên trước mặt, đôi mắt nàng ta màu vàng trà? Hồ ly!!!
Tô Duệ phá cửa lui một khoảng cách ra ngoài sân, nhìn Tiểu Liên thần sắc ma mị quyến rũ trước mặt, môi đỏ như máu:" A Duệ, lần này ta sẽ không để chàng đi đâu, chàng đừng mong có thể rời khỏi ta lần nữa"
Tô Duệ mờ mịt trước câu nói của nàng ta, nhưng thần trí vẫn kiên định, lấy ra một phần yêu khí của Hắc hồ mà Tiểu Y đã dạy hắn, hắn cho dù còn một hơi tàn cũng phải rời khỏi đây!!!
----------------------------
Hoa Y ngẩng đầu lên, đôi môi khẽ nở một nụ cười châm chọc.
"Bản tôn cho các ngươi hai lựa chọn, một là tự chém giết lẫn nhau, bản tôn liền cho người chiến thắng cuối cùng được sống, hai là chặt đầu nàng ta mang đến đây, bản tôn liền cho tất cả các ngươi sống"
"Cuồng ngôn vọng ngữ" Giọng nói từ ngoài sân vọng vào, không phân biệt được nam nữ.
Chiếc bàn đột ngột bay lên, tất cả thức ăn bị hất mạnh xuống đất để lại một bãi hỗn độn, mà mặt bàn...đang bị ăn mòn mạnh mẽ bởi chất độc...
Nàng nhìn tốc độ ăn mòn của chất độc, nhẹ cười khểnh.
----------------------
Tô Duệ toàn thân đau đớn, miệng không ngừng trào máu, đây là hậu quả của sử dụng yêu lực Hắc hồ...với bản lĩnh của hắn, vẫn chưa điều khiển được sức mạnh to lớn này, lo lắng về đến nhà, chứng thực điều bất an của hắn, bàn ăn ngổn ngang, căn phòng nát tan, có vết máu, có dấu tích bị ăn mòn nặng nề.
Tô Duệ điên cuồng tìm thân ảnh quen thuộc, tìm khắp căn nhà đều không phát hiện nàng, một cảm giác run rẩy toát lên toàn thân hắn, nàng đang nơi đâu, đừng nói nàng đã chết, hắn không tin nàng lợi hại như thế, đôi mắt đỏ ngầu, Tô Duệ chạy xuyên qua cánh rừng sau nhà, mồ hôi lạnh toàn thân vã ra, những vết cắt trên thân mình hắn ngày một nhiều lên, còn không thể nhận ra đâu là do Hắc hồ phản phệ, đâu là do những cành cây ven đường cắt vào, dường như hắn không hề cảm thấy đau, đôi mắt vẫn chăm chú, tinh tường tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong rừng.
Hoa Y từ xa liền nhìn thấy một bóng người, kéo theo sương sa lạnh giá, cùng môt vệt máu dài điên cuồng lao đến, còn chưa kịp phản ứng, cả người liền rơi vào một vòng ôm, đôi tay run rẩy điên cuồng siết chặt nàng.
Hoa Y giật mình nhíu mày, sau lại đưa đôi tay vòng qua lưng hắn, nhẹ vuốt ve, chấn an hắn.
Như con thú nhỏ tìm lại được mẹ, đôi tay Tô Duệ càng run rẩy dữ dội hơn, cũng siết chặt nàng như muốn khảm nàng vào cốt tuỷ, cho đến khi nghe tiếng rên nhẹ của nàng, mới biết hắn đã làm đau nàng, vòng tay buông lỏng, đôi mắt hắn tối sầm, ngất đi mang theo những mệt mỏi cùng mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết trên người nàng.