Du Thần cung, mùi hoa sen bung nở khiến cho lòng người đắm say, tại lán hiên nhỏ nằm giữa hồ sen tinh xảo, nam nhân áo lam phiêu dật, xuất thần, nữ nhân áo lam, nghịch ngợm, ngả ngớn, gối đầu trên đùi nam nhân nọ, hoa sen xinh đẹp khoe sắc, so ra lại vẫn là kém vài phần tư sắc với hai vị chủ nhân của nó.
Hoa Y ngắm nhìn hoa sen trong tay, lại liếc nhìn Bạch Kỳ, vào mấy ngày trước, cô cũng đã được thông báo chi tiết về nhiệm vụ phụ tuyến, điều khiến cô ngạc nhiên lại là, cư nhiên số liệu vẫn luôn đình trệ ở %...rốt cuộc là đến bây giờ cô mới biết tên này khó nhai đến như thế, cô bầu bạn bên hắn nửa năm trên thiên giới, lại cũng tương đương năm hạ giới, phải biết là này khoảng thời gian không biết nữ chủ đã lăn lội mạnh mẽ đến mức nào đâu, mà cô đây gặp đúng cái phó bản khó nuốt, thật sự nuốt không trôi, suy nghĩ đi suy nghĩ lại không ra phương pháp hoàn thành nốt nhiệm vụ phụ tuyến, Hoa Y đến rầu không thể rầu hơn được nữa...
Chú ý đến ánh mắt nàng, sao cư nhiên hắn lại thấy nàng nhìn hắn thêm chút phẫn nộ, lại thêm chút rầu rĩ không cam thế này? Hắn đây là đắc tội gì với nàng đây?
Bạch Kỳ thả sách xuống, cụp mắt nhìn nàng, giọng nói cũng bất giác trở nên nhu hòa hơn:" Lại sao vậy? Muốn ra ngoài? Ta bồi ngươi nhé!"
Hoa Y nhìn đến hắn sáng lạng khuôn mặt, lại rầu rĩ đi xuống, này ánh mắt nhìn cô sắp chảy ra cả mật đến nơi, thật là làm cô sợ hãi, thế nhưng nhiệm vụ vẫn chỉ % hoàn thành, rốt cuộc % cuối cùng phải làm sao mới có thể đầy.
Bạch Kỳ thấy nàng lại càng trầm tư đi lên, lòng có chút lo lắng, bối rối lại lỡ miệng:" Tiểu Ly, ta bồi ngươi đi nhân giới vui chơi được không?"
Hoa Y nắm bắt điểm cốt yếu, đôi mắt trừng to, cơn giận dữ sắp bùng nổ không kiểm soát được, này vẫn là hắn gọi cô Tiểu Ly, vẫn là coi cô như thú cưng mà chăn nuôi, bảo sao mà nhiệm vụ vẫn chỉ đình trệ % đây không phải cô với thú vẫn là y như nhau thì gì, thật là tức chết cô mà.
Hoa Y điên tiết trừng mắt với hắn, giọng nói rõ ràng đã sinh khí:" Lại Tiểu Ly, vẫn là luôn coi ta như thú cưng mà sủng, ngươi được lắm" nói đoạn liền quay người đùng đùng bước đi.
Bạch Kỳ thở dài, chỉ là hắn lỡ lời mà thôi, nàng lại sinh khí hắn rồi, cảm giác có chút không biết làm sao, định đuổi theo người, lại nhận được tin mật báo, Trấn ma đỉnh bị đánh cắp...bên trong đều là những ma thú từ thuở hồng hoang khai sinh.
Bạch Kỳ lông mày nhăn chặt, từ thuở hồng hoang, vốn là ngũ giới nhân sinh: Thần giới, tiên giới, nhân giới, yêu giới, và ma giới. Lúc bấy giờ ma tộc tham vọng ngút trời, cùng có sự trở giúp của ma thú, vốn muốn trở thành chủ nhân của lục giới đã lâu, liền sử dụng tất cả lực lượng tuyên chiến với thiên giới, thiên giới ắt là không thể chống lại sức mạnh áp đảo của ma thú, liền cùng Thần giới cầu cứu, Thần giới lúc bấy giờ cũng chỉ có vị thần, vị thần cùng nhau phong ấn ma thú, cũng ép ma giới lui về đáy vực ranh giới, tạo ra kết giới mãi mãi không thể rời khỏi địa phận nửa bước, tiêu tan hết Thần lực, họ cũng đã trở về làm một phần của đất trời...
Ánh mắt của Bạch Kỳ ngày một sâu thẳm, vị thần, trong đó có cha, có mẹ, có anh trai hắn..., hoàn cảnh lúc đó hắn còn là tiểu thần năm đạo hạnh, cũng là bị cha mẹ vứt xuống, hòa mình với đất trời, trước khi rời đi hắn thấy họ cười thỏa mãn, họ cười vì đã hoàn thành sứ mệnh chính mình, đã cứu vớt được muôn vàn chúng sinh thiên hạ, ánh mắt của họ khi nhìn hắn, là phó thác là mong chờ...
Mà hắn đây xưa nay vẫn luôn không thể hiểu được ánh mắt của họ, cũng chưa từng muốn hiểu, vạn dặm chúng sinh lại không phải thứ hắn quan tâm, dùng chính xương máu của mình duy trì một thiên đình ăn chơi hưởng lạc, lại bảo vệ một nhân giới xấu xa lừa lọc, hay bảo vệ một yêu giới ích kỉ cùng trụy lạc?
Thu hồi suy nghĩ, Bạch Kỳ bước đi điềm nhiên hướng tới Thiên cung.
Thiên địa đất trời này cũng sắp nổi lên từng đạo gió tanh mưa máu...
-------------------------
Hoa Y nhàm chán nhìn sang thiếu niên đằng trước, lại nhìn về nữ chủ Tiêu Thiên Tuyết, này đúng là thiên đạo cũng thật giỏi, trong lúc thăng cấp mà nữ chủ của chúng ta cũng tùy tiện nhặt được về cực phẩm như thế này, đúng là không uổng danh nữ chủ.
Thiếu niên này trong cốt truyện cũng không phải không nhắc đến, nữ chủ Tiêu Thiên Tuyết vốn là một băng lạnh nữ nhân, lại khí chất thanh cao, vô tình luôn thu hút vô số nợ đào hoa, mà thiếu niên này tên là Khúc Dạ, con trai trưởng môn nhân phái Hạ Sơn, một trong những môn phái tu tiên hàng đầu, vốn là thiên tài trong môn nhưng vốn tính tình cao ngạo, lại không để ai trong mắt, liền bị hãm hại, mất trí nhớ, cũng không biết làm cách nào mà Tiêu Thiên Tuyết nhặt được hắn, còn cứu hắn một mạng, từ đó cũng liền nhất kiến chung tình, yêu nàng ta, sau nhớ lại thân phận bản thân, cố gắng tu luyện phi thăng thành tiên, cũng cùng nữ chính dây dưa không rõ.
Hoa Y cảm khái thế đạo nhân sinh, cốt truyện hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo rồi, mà thiên đạo thế giới này vẫn cố đẩy nam phụ đến bên nữ chủ, nàng đây là sâu sắc cảm khái ý chí mạnh mẽ của thế giới này.
Lại liếc mắt nhìn thấy bóng đen bên cạnh nữ chủ, dường như nó cũng phát giác được Hoa Y, đôi khi thả ra ra một làn khí đen muốn thăm dò, híp mắt lại, nàng cảm thấy đám khí đen này có vẻ trướng đến mạnh mẽ, pháp lực cũng tăng vô số so với lần cuối nàng nhìn thấy.
Tiêu Thiên Tuyết luôn có cảm giác có đạo ánh mắt đang quan sát nàng ta, rùng mình cảm giác nhưng lại không có phát hiện ra điều gì khác thường, lại nhìn qua thiếu niên bên cạnh, hắn nhìn nàng si mê ánh mắt, nàng liền biết, cũng biết hắn luôn dùng các cơ hội thân cận nàng.
Lạc Tu nói hắn có thể đem lại lợi ích, nàng liền không đuổi hắn đi, âu cũng một phần vì ánh mắt của hắn, cái loại ánh mắt duy độc chỉ có mình nàng cũng khiến cho lòng tự tôn của nàng được an ủi đôi chút, nàng vẫn là rất có mị lực, rốt cuộc tại sao "hắn ta" lại đối xử như vậy với nàng, rốt cuộc là nàng đã làm gì khiến hắn chán ghét nàng như vậy, chìm trong miên man suy nghĩ, một đạo sát khí mạnh mẽ đánh lại đây, nàng chỉ nhìn thấy góc mặt lo lắng của Khúc Dạ cũng đã bay thật xa, miệng phun ra một búng máu.
Tiêu Thiên Tuyết ngỡ ngàng nhìn nữ tử trước mặt, một thân hắc y, mũ trùm đầu, không nhìn ra bộ dạng của nàng, chỉ biết chưởng lúc nãy có một chút tiên khí lại có một chút yêu khí, lướt đến thanh kiếm màu bạc trên tay nàng ta, đôi mắt Tiêu Thiên Tuyết không tin tưởng, mở to, là...Bạch Ẩn, là tùy thân kiếm của "hắn ta", lại nhìn nữ tử trước mặt, không tin vào mắt mình, cư nhiên nàng ta lại cầm Bạch Ẩn.
Hoa Y nhìn đôi mắt Tiêu Thiên Tuyết nhìn thanh kiếm đăm đăm lại toát lên hận ý, tùy thời suy nghĩ, nàng ta lại có thù gì với thanh kiếm đây? Hay là...chủ nhân của thanh kiếm? Đình trệ suy nghĩ, Tiêu Thiên Tuyết đã đỏ mắt trừu nàng lại đây, nàng ta điên cuồng vung kiếm, ánh kiếm thả ra từng đợt khí đen, vô cùng quỷ dị, nàng ta rống to.
"Là hắn phái ngươi đến giết ta, còn giao cho ngươi Bạch Ẩn, hắn rốt cuộc chán ghét ta đến thế nào mới tùy tiện giao Bạch Ẩn cho ngươi"
Ố, câu hỏi có chút khiến Hoa Y ngốc lăng, này câu hỏi cũng thật mâu thuẫn, đây là muốn xác minh hắn muốn giết ngươi lại có chút ghen tỵ vì hắn muốn giết ngươi nhưng lại giao thanh kiếm quý giá cho kẻ khác sao? Ây không biết nữ chủ lại có đoạn chuyện cũ gì với phó bản phụ của nàng đây.
Hoa Y nâng mắt tiếp chiêu, từng đợt kiếm khí trên không trung vẽ ra, cản lại tất cả các đạo khí đen, tập hợp linh lực điểm trên mũi kiếm, phi thân đâm thẳng về phía Tiêu Thiên Tuyết.
"Hắn đây là tín nhiệm ta, cũng là chán ghét ngươi".
Đôi mắt Tiêu Thiên Tuyết trở nên vô cùng điên cuồng, không khí có chút quỷ dị đi lên, nàng ta lấy kiếm chắn, một tiếng động mạnh mẽ vang lên khi hai thanh kiếm chạm nhau, đồng thời lực đạo bắn lại cũng đủ khiến người dùng chấn động không hề nhẹ, Hoa Y quan sát sắc mặt của nàng ta, lúc đầu là ngạc nhiên, sau lại yêu nghiệt cùng quỷ quyệt, môi khẽ nhếch trào phúng:.
"Sức mạnh của thần cũng thật đáng sợ, cư nhiên chuyện kiếp trước của ta cũng có thể nhìn thấu được, có lẽ hắn sai ngươi đến giết ta cũng là vì sợ hãi đi, hahaha yên tâm, ta đây kiếp này liền không cùng người với kiếp trước, hắn cũng định sẵn sẽ chết tại tay ta, trả lại tất cả những gì hắn nợ ta, hahaha"
Hoa Y chưa kịp ngạc nhiên, Tiêu Thiên Tuyết đã điên cuồng vung chiêu, nụ cười vang vọng.
"Nhưng mà ngươi lại không thể về báo công với hắn được đâu, ngươi là nên nằm xuống tại đây thôi, ta đây thật muốn xem, Bạch Ẩn thần kiếm rốt cuộc có cái gì hơn người"
Hoa Y trợn mắt không nói lên lời, này nữ chủ là triệt để hắc hoá rồi? thấy nàng ta điên cuồng trừu lại đây, Hoa Y vung kiếm lên đỡ, tay có chút run, thầm nghĩ không xong, lực lượng hắc ám sau lưng nàng ta cũng phát huy mạnh mẽ quá rồi.
Cắn răng, thôi thì đâm lao đành phải theo lao, Hoa Y điều chuyển yêu lực, yêu đan mạnh mẽ nóng lên, cửu đuôi lộ ra phía sau, yêu khí cuồn cuộn, bao bọc lấy linh kiếm, nó cũng cảm nhận được mạnh mẽ cắn nuốt, cường đại chân chính, đem kiếm Tiêu Thiên Tuyết một vòng cung mạnh mẽ đánh bay đi.
Tiêu Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, chật vật né kiếm khí mạnh mẽ quét đến, không chống trụ được, đã không còn vũ khí, liền dính vài đạo kiếm khí, quần áo rách tả tơi, nội thương mạnh mẽ, nằm dưới đất phun vài ngụm máu.
Hoa Y dừng tay liếc nhìn nữ chủ, thầm nghĩ thế này là đủ rồi, quá đà lại giết chết nữ chủ của thế giới thì toi, đang cất nhắc đường lui ra sao, Tiêu Thiên Tuyết ánh mắt lại đỏ quạnh, khí đen hắc ám luân chuyển quanh thân, ánh mắt đỏ rực nhìn đến nàng:" Ngươi là Cửu vĩ, rốt cuộc ngươi là ai, hắn lại là gì của ngươi? "
Hoa Y nhìn nữ chủ chật vật, cũng trước sau băng lạnh, thâm trầm ánh mắt, lại có chút tư tâm chọc ngoáy.
"Ta đây là nương tử của hắn, ngươi cư nhiên ngày đêm mơ tưởng phu quân ta, dĩ nhiên là nương tử là ta đây phải triệt để bóp chết một cái tai họa rồi"
Tiêu Thiên Tuyết ánh mắt có chút không thể tin tưởng, nhìn nàng lời nói liệu có phải là thật sự, lại nhìn đến Bạch Ẩn, không biết tự bổ não gì rồi, đôi mắt ngày càng hắc ngày càng âm u quỷ quyệt, điên cuồng đứng dậy, giống như người điên, móng tay sắc nhọn mọc ra, lao mạnh về phía trước.
Hoa Y xoay người tránh thoát công kích, một kiếm đâm xuyên ngực trái, Tiêu Thiên Tuyết nhìn xuống ngực trái, không thể tin tưởng, sau dần rút đi khí đen, ánh mắt vẫn đỏ quạnh hằn lên tia máu, môi khô cằn lẩm nhẩm.
" Ta không tin, hắn là kẻ vô tình, hắn không thể yêu ai cả, cả đời này của hắn đều trói định cô độc "
Hoa Y híp mắt nhìn Tiêu Thiên Tuyết ngã xuống, ngất đi, rút lại kiếm, nhìn về phía Khúc Dạ, loại bỏ kết giới bên người hắn, liền biến mất.
Khúc Dạ ánh mắt đã trở nên đỏ, đau đớn nhìn Tiêu Thiên Tuyết, nước mắt không kìm được rơi xuống, kiểm tra lại thấy nàng cư nhiên vẫn còn thở, tim vẫn đập, hắn mừng rỡ cõng nàng trên lưng, tìm về phía mộ cổ.