Hoa Y đã mấy tháng nay không bước chân ra khỏi cửa, đầu óc hơi mụ mị, Tô Duệ thường thỉnh thoảng ghé qua bồi cô, nhưng người mà cô muốn gặp vẫn chưa tới, rốt cuộc là cô không hề cố tình trốn hắn nhưng hắn lại không tìm ra cô, vẫn là có chuyện gì đó khác thường.
Liếc nhìn về phía thanh kiếm màu bạc đang tỏa ra hàn băng, cô suy nghĩ, khi nào chủ nhân của ngươi mới tới?
Cho đến mấy ngày sau cô thực sự không chịu được nữa, liền đùng đùng giận dữ lên thiên giới tìm hắn.
Hoa Y một đường bay vào Du Thần cung, lại bị chặn bởi kết giới? Từ khi nào mà Du Thần cung có kết giới? Nén lại cảm giác không tốt trong lòng, nâng lên Bạch Ẩn, chém đôi kết giới, bước vào liền nhìn thấy hắn...nhưng khí chất quanh hắn lại thay đổi, tăng thêm sự sạch sẽ cùng với xa cách, người sống chớ đến gần...này rốt cuộc trong khoảng thời gian cô đi đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Kỳ nhíu mày nhìn người trước mặt, mắt đảo qua liền dừng lại trên tay nàng, là kiếm của hắn Bạch Ẩn, tại sao nó lại nằm trên tay nữ nhân này, hắn thu lại ánh mắt, thản nhiên nhìn nàng, giọng nói xa cách, lạnh lẽo:" Ngươi là ai? Vì sao nó lại nằm trong tay ngươi?"
"......"
Thật lâu sau Hoa Y mới định thần được, kêu gào trong đầu.
tỉnh lại trong giọng thất thanh của kí chủ nhà nó, nó thầm nghĩ đây là lại làm sao đây, giọng nói điện tử cố gắng bình tĩnh trả lời [Kí chủ có chuyện?]
Hoa Y thấy hệ thống đáp lại, liền điên cuồng hướng tới chuôi kiếm nhỏ lơ lửng trong không trung, chuẩn xác nắm được hắn, đôi tay có chút run rẩy:" , rốt cuộc hắn là làm sao đây?"
mở các giác quan, nhìn hoàn cảnh trước mặt, lại lật lại cốt truyện,...
[....]
Đợi hồi lâu vẫn không thấy trả lời cô, khuôn mặt cô tối sầm lại, vậy là chứng thực suy nghĩ của cô rồi, thiết lập nhân vật của tên này không bình thường.
thấy khuôn mặt kí chủ nhà mình sa sầm lại, trộm nuốt một ngụm nước miếng, giải thích [Kí chủ...này Bạch Kỳ hắn có một cái bệnh, vì thân thể là Thần minh nên thiên đạo cũng bài trừ hắn, để duy trì trật tự của thế giới, cứ năm hắn liền trở lại nguyên bản Bạch Kỳ lúc thiếu niên, mọi chuyện lúc sau...hắn cũng...tự mình xóa bỏ]
...
Xong...vậy là hết, thấy khuôn mặt cô thất vọng tràn trề, lại thấy cô lần đầu tiên trầm mặc, không có nổi giận với nó, cũng không bạo lực, chỉ thu lu ngồi một góc có chút hận đời, ánh mắt ánh lên muôn vàn đau thương.
không biết làm sao, đành phải lên tiếng an ủi [Kí chủ đừng lo, cô quan trọng với hắn như vậy, hắn cũng liền nhớ ra cô thôi, mặc dù nhiệm vụ số liệu hiển thị, nhưng rõ ràng hắn đối với cô vô cùng khác biệt...kí chủ]
Nó thấy nàng lẩm bẩm gì đó, cũng không có chú ý lời nó nói, đi gần về phía cô nó mới nghe rõ ràng, nguyên văn là:" Tạm biệt đồng vàng, tạm biệt sầu bi nhân thế - hồng lâu tửu...chị đây vẫn là không có phúc phận đến bên em rồi..."
Vốn chỉ là một mẩu chuôi kiếm mà cũng không tránh khỏi có chút run rẩy lợi hại, này bà cô của nó là nhớ thương chai rượu vang Hồng lâu tửu trong thương thành đi, cũng không biết cô đánh chủ ý lên nó từ khi nào, cảm thấy mình thật vô phúc khi có một kí chủ như cô.
Thật lâu sau Hoa Y mới vực lại được tinh thần, cũng nhìn đến người trước mặt, hắn vẫn đứng im quan sát nàng, chưa hề lung lay cũng chưa hề di chuyển, dường như chỉ đơn thuần đứng đợi cô trả lời câu hỏi của hắn.
Thở dài một hơi, đôi mắt cũng dường như buông bỏ, tay nâng lên kiếm, vứt về phía hắn, cô nói:" Chỉ là một người bằng hữu, kiếm này cũng là ngươi cho ta mượn, trả lại cho ngươi" nói xong liền biến mất.
Bạch Kỳ đôi mắt nhìn về phía nàng, khóe miệng lại không tự chủ câu lên, cảm thấy có chút thú vị, bằng hữu sao? Hắn lại đi kết bằng hữu với Hồ yêu, còn giao Bạch Ẩn cho nàng mượn? Rốt cuộc năm qua hắn đã làm những gì? Việc kí ức biến mất cũng không phải quá lạ lùng gì so với hắn nữa, đây vốn là thiên đạo e sợ hắn, rút đi hắn kiến thức, bảo trì nhân loại hình thái, nhưng lần đầu tiên hắn có chút tò mò, rốt cuộc chuyện đặc biệt gì hắn đã quên?
---------------------------
Hoa Y có cục tức không nuốt xuống được, về Hồ tộc liền đóng cửa bế quan tu luyện, nâng cao thực lực, này thời gian loạn lạc cũng không còn xa nữa.