Vương mẫu nương nương với nụ cười tươi tắn trên môi nhìn tới các khách nhân ngày hôm nay, nàng cảm thấy thật cao hứng vì thiên đế tổ chức tiệc mừng thọ cho nàng, là bữa tiệc mừng thọ linh đình nhất, chúng tiên sôi nổi qua đây chúc thọ nàng, làm nàng cảm thấy sảng khoái, hãnh diện.
Đùng đùng đùng, một tiếng nổ mạnh đánh vỡ sự vui vẻ của bữa tiệc, Thiên đế khuôn mặt đen lại, thiên mẫu cũng lo lắng hướng về phía phát ra tiếng nổ, chúng tiên xôn xao hướng đến trung tâm vụ nổ.
Mạc Uyên huy động thiên binh, thiên tướng kịp thời đến trước, này một tiếng nổ chính là Chiêu Diêu, ma thú thượng cổ, nó có thân hình như một con sư tử to lớn cùng với chiếc đuôi là con rắn.
Mạc Uyên ánh mắt ánh lên sự nguy hiểm cùng sát khí, hắn đã đến chậm, ma thú đã phá được tầng của Trấn yêu tháp, tràng cảnh hỗn loạn, yêu quái tại tầng chạy loạn trốn thoát.
Liếc phía sau thiên binh, hắn hô to: "Chiêu Diêu giao cho ta, tất cả yêu vật còn lại bắt được thì nhốt không bắt được thì giết" nói xong rút ra kiếm, một kiếm mạnh mẽ đâm về phía ma thú.
Thiên đế, Thiên hậu cùng chúng tiên quân đến, nhìn thấy tràng cảnh hỗn loạn trước mắt, nhanh chóng giúp đỡ.
Chiêu Diêu lấy móng vuốt chặn lại đường kiếm, đôi mắt lóe lên sự gian trá, một vuốt khác theo đường cong ý định xé xác người trước mặt ra thành trăm mảnh, Mạc Uyên phản ứng nhanh chóng, nhảy bật lùi ra xa khỏi vòng công kích, ngẩng đầu lên liền thấy Chiêu Diêu đã biến mất, để lại một đạo truyền âm, khiến cho lòng người dậy sóng.
"Tiểu tử, ngày khác ta sẽ chơi với ngươi, hôm nay ta chỉ đến đây truyền lời: Chúng ta ma tộc tuyên chiến với Thiên giới, thề rằng máu chảy thành sông, cũng băm thây vạn đoạn các ngươi để trả lại mối thù phong ấn tại đáy vực, hãy chuẩn bị đi lũ tiên nhân ngu ngốc, ngày mà Ma tộc có được thiên hạ không còn xa nữa rồi"
------------------------
Không khí nặng nề tại đại điện, Thiên đế khuôn mặt u ám, Thiên hậu ngồi một bên vô cùng sốt ruột cùng lo lắng, cả thiên giới chìm trong trầm lặng.
Thấy nam nhân áo trắng, chậm rãi bước vào, không khí mới dường như thêm chút sinh khí.
Thiên đế vội vã đi xuống, hướng người trước mặt đôi mắt mờ mịt lên tiếng: "Thần quân, ma thú Chiêu Diêu đại diện cho toàn Ma giới tuyên chiến với chúng ta, bọn ta đang ở đây bàn kế sách, không biết ngài có kế sách gì ngăn chặn được ma thú hoành hành".
Bạch Kỳ liếc mắt nhìn chúng tiên, lại bất giác tràn ra nụ cười trào phúng, này đám người chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, cuộc sống thần tiên tiêu diêu tự tại, đến khi chiến tranh đến, bó thành một đoàn không biết trở tay ra sao, hay vẫn như cũ, vẫn là trông chờ hắn, trông chờ Thần tộc hi sinh giúp đỡ, thực quá là một đám người nực cười.
Bạch Kỳ đôi mắt lóe lên, sau bình tĩnh đi xuống, nhìn trước mặt Thiên đế, thở dài nói.
"Ta đây cũng không có đối sách gì, phải nói rằng mặc dù ta là Thần tộc duy nhất còn sót lại nhưng cũng không thể chống đỡ được hàng ngàn tộc nhân ma tộc, lại không thể giết được hết tất cả yêu thú, chỉ sợ có là cha, mẹ, huynh trưởng ta sống dậy cũng khó long bảo toàn đại cục" sau dùng một ánh mắt lực bất tòng tâm nhìn toàn Thiên giới.
Không khí càng trở nên u ám hơn bao giờ hết, dường như Thiên đế vẫn chưa hết hy vọng, ánh mắt lóe sáng nói: "Thần quân, ngươi là thần, lại còn là vị thần duy nhất còn sót lại, có lẽ sức mạnh của ngươi cũng đủ để trấn áp ma thú, dù sao chúng ở trong Trấn ma đỉnh đã lâu, thực lực hẳn không còn như xưa".
Nghe xong lời thiên đế, mọi người dường như vực dậy, có chút ánh sáng hy vọng.
Bạch Kỳ nở nụ cười, này hàng ngàn con người lại chỉ trông chờ vào năng lực của mình hắn, cũng chưa bao giờ suy nghĩ, hắn đây vì cái gì phải giúp họ?
Bạch Kỳ khuôn mặt hơi tái, ánh mắt lực bất tòng tâm, hắn nói: "Thần vốn là một sự nghịch thiên, mặc dù ta còn sống nhưng thiên đạo bài trừ ta, ta cảm thấy ngày đất trời muốn mang ta đi sớm không còn xa", nói xong khuôn mặt không được tự nhiên, có chút dần trở nên hư ảo, trong suốt, hắn đây là nói thật, thiên đạo cũng đã đến lúc bài trừ hắn, chỉ là hắn vốn không nguy hại gì đến thế giới này nên vẫn còn sống đến bây giờ thôi.
Chúng tiên quân trong đại điện thấy chính vị Thần minh mà mình tin tưởng cũng lực bất tòng tâm, cả một hồi xôn xao lên, lo sợ, cùng sợ hãi chiếm giữ tâm trí.
Mạc Uyên nhìn tràng cảnh trước mắt, phẫn nộ không kìm nén được, giơ tay hất đổ bàn, hắn bước lên, từng bước đứng giữa đại điện, Thiên đế, cùng mọi người khá bất ngờ trước hành động bất kính của hắn, lại cũng quên luôn tất cả sau những gì sau lời nói oanh động của hắn.
" Binh đến tướng chặn, chỉ một Ma tộc nhỏ nhoi, bị chúng ta ép đến bên bờ vực mà cũng dám tuyên chiến với Thiên giới, chẳng sợ giặc đến chỉ sợ quyết tâm không đủ, đây chính là lúc chứng minh cho chúng thấy, Thiên giới sở hữu giang sơn này cũng vì họ có đủ năng lực để dẫn dắt nó"
Hắn nói xong liền hướng Thiên đế, ánh mắt quyết liệt cùng ý chí kiên cường, hai tay nắm thành quyền để trước mặt: "Xin hãy để ta dẫn binh đi ma giới, hãy để Mạc Uyên là người tiên phong thể hiện thực lực của Thiên giới".