Hoa Y thầm lặng rút lui ra ngoài vườn, nơi đây vắng vẻ, hợp với ý cô, cô trước nay đều không thích nơi đông người, chợt thấy bóng đen đổ xuống, một thân ảnh cao lớn, che lại tầm mắt cô, người trước mặt, hôm nay lại đặc cách ăn mặc có chút đặc biệt, áo khoác đuôi tôm màu đen, cùng màu trắng sơ mi, trên cổ điểm một chiếc khăn cổ màu trắng nhẹ nhàng, lại lịch thiệp, hắn nói: "Liệu thần có vinh hạnh mời người nhảy một điệu?".
Hắn thấy nàng khóe môi câu lên, nụ cười có chút ranh mãnh, nàng nói: "Được, nếu ngươi có thể theo được tiết tấu của ta...".
Tiếng nhạc từ trong sảnh lớn vang lên, khác với mọi khi, bắt đầu bài nhảy, lại là nhịp điệu nhanh, mạnh mẽ.
Theodore cúi chào nàng, Hoa Y kéo váy chào hắn, hai đôi tay, đan vào nhau, dìu bước theo nhịp điệu, làn váy xoay chuyển theo từng bước đi, ngày một nhanh chóng, ngày một mạnh mẽ, gót giày linh hoạt nện trên nền cỏ, mà đôi giày da đen cũng chưa từng yếu thế, bắt kịp nhịp điệu của nàng.
Một lần xoay, tách nhau ra, lại hợp lại, một lần xoay, lại một lần hắn bắt được tay nàng, chính xác nhịp điệu, chưa từng lệch một chút nàng, cho đến cuối bản nhạc dồn dập, cao trào dâng lên, một lần xoay cuối cùng, váy nàng di chuyển chuẩn xác theo một trật tự nhất định, đôi chân cũng không vì vòng xoay mà loạng choạng, chính xác từng bước, chưa hề sai lệch, một nhịp cuối, kết thúc vòng xoay Theodore hai tay nâng eo nàng, nhấc nàng lên không trung, khoảng cách được rút ngắn lại, nàng gần như dán sát vào người hắn, khuỷu tay đặt lên vai hắn, đầu mũi gần như chạm vào nhau, hai người cùng thở hổn hển, kết thúc điệu nhạc.
Hoa Y nhìn sâu vào đôi mắt hắn, dường như là cả một bầu trời đêm, đen đậm, sâu sắc, lại làm như không chút chú ý, khóe miệng câu lên, thở khí tại mặt hắn nói: "Đoạn cuối...ngươi nhảy sai rồi".
Theodore nhìn đến cảnh sắc minh diễm trước mặt, đôi mắt u tối lại, ngửi được hơi thở thanh mát của nàng, trái tim lại nặng thêm, nàng dường như là gông là kiềng giam giữ hắn lại.
Đôi tay ôm eo nàng, sát lại gần hơn, dường như không còn khoảng cách, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, hắn nói: "Xin lỗi, lần sau thần sẽ làm tốt hơn".
Hoa Y cảm nhận được hơi thở đầy tình xâm lược của hắn, thân mình giãy giụa, muốn hắn thả nàng xuống, hắn lại không buông tay, thậm chí còn khảm nàng vào sâu hơn, trán chạm trán, môi đã gần kề.
Nàng thấy cảm xúc của hắn không ổn, thầm nghĩ lấy lui làm tiến, nhỏ giọng dỗ dành: "Thả ta xuống...ngoan, nếu không ta sẽ sinh khí, liền cấm túc ngươi không được theo ta".
Đính chính thực sự có tác dụng, nàng thấy tay hắn thả lỏng, có chút do dự, sau cũng đã thả nàng xuống, chân chạm đến mặt đất, một tiếng nổ lớn vang lên, vô số sinh vật hắc ám đột ngột xuất hiện, cổng dịch chuyển mở ra bởi những pháp sư áo đen, mang mũ trù đầu, này chính là Hắc tu sĩ, bọn chúng không tin thánh thần, cũng không tin vào Hoàng tộc, đạo của bọn chúng là hủy diệt, là tái tạo.
"Ngươi ẩn mình đi, nếu ta không gọi, thì không được bước ra, nhớ chưa", nàng nói xong cũng liền nhanh chóng hướng về đại sảnh tầng .
--------------
Harriet mở ra cửa phòng, bước đi xung quanh, ý định tìm chỗ trốn, chợt một đôi tay từ trong tủ vươn ra, nhanh chóng kéo hắn vào, cánh cửa cũng đồng thời mạnh mẽ đẩy ra.
Trong ngăn tủ, thiếu nữ đặt tay lên môi, đánh tiếng hắn im lặng, ngăn tủ chật hẹp, để chứa được hai người, gần như toàn bộ cơ thể nàng dán lên người hắn, mùi hương thiếu nữ xông vào mũi, thanh mát lại dụ hoặc, Harriet cố gắng không nhìn lung tung, lại cũng không ngăn được tầm mắt mình hướng đến cần cổ trắng nõn của nàng, đi xuống xương quai xanh tinh xảo, lại vì trang phục có chút xộc xệch, hở ra khe rãnh tuyệt đẹp câu nhân, mỹ đến động lòng người...Bất giác hô hấp của hắn có chút dồn dập, khó kiềm chế, cơ thể cũng nóng lên, mồ hôi li ti trên đầu mũi.
Chợt ngưng trọng, người bên ngoài đã bước đến cửa tủ, nàng có chút khẩn trương, không để ý lại càng khẩn cấp dựa sát vào hắn, tay không chú ý cũng liền đặt lên bụng hắn, Harriet thề rằng định lực của hắn rất cao, cũng không phải kẻ háo sắc, lại cũng quỳ phục rằng trong hoàn cảnh này mà hắn vẫn còn có thể nghĩ đến một chút chuyện đen tối được, hẳn là do nàng quá đẹp, đẹp đến nỗi hắn khó kiềm chế.
Một tiếng hô vang lên: "Hắn chạy đằng kia", cũng cứu đi hoàn cảnh của hai người lúc này, chờ một lúc người bên ngoài đi xa, Hoa Y mở cửa, bước ra ngoài, vì do trong tủ quá nóng, cũng để lại một chút mồ hôi lấp lánh trên tóc mai nàng.
Harriet bất giác không kiềm chế được, đưa tay muốn vén sợi tóc, lau đi mồ hôi trên trán nàng, Hoa Y nhanh chóng né tránh, khuôn mặt có chút khinh miệt: "Này hoàn cảnh ta cứu giúp ngươi, vậy mà ngươi vẫn còn có những ý nghĩ dơ bẩn...đúng là tên chuột động đực mà".
Harriet khuôn mặt lại có chút túng quẫn, rốt cuộc thì hắn vẫn quá bất ngờ bởi nàng, không ngờ lời này được nói ra từ miệng của một công chúa, sau dần trấn tĩnh đi lên, khuôn mặt giảo hoạt hiện ra, rút ngắn khoảng cách, giam nàng cùng thân mình hắn và tủ, một tay phất phơ khều nàng cằm: "Này lỗi là do người chứ, ta rõ ràng chỉ động tâm với mỗi mình người, cũng vì người mà nó khiến ta xấu hổ, phải chăng người nên chịu trách nhiệm".
Hoa Y khuôn mặt trào phúng nhìn hắn, ánh mắt sát khí tràn đầy, chỉ hận lúc nãy đã kéo hắn vào cùng nàng, cái tên này vẫn là nên để hắn chết phơi thây đi, thật sự mệt nàng cứu hắn.
Gạt phăng đi cánh tay không đứng đắn của hắn, Hoa Y mặc kệ hắn bước ra ngoài.
Harriet bất đắc dĩ nhìn nàng sinh khí, là do nàng khơi chuyện mà, hắn có làm gì đâu, nhanh chóng bước chân, đuổi kịp nàng, nói: "Lối ra ở bên này, người đi đâu vậy?".
"Ta đi tìm Charlotte ngươi đi ra trước đi", ánh mắt cũng không liếc đến hắn, bước chân đều đều nhanh chóng di chuyển.
Harriet có chút suy tư, nói: "Công chúa Charlotte ư, hình như nàng đã đi ra ngoài rồi, ta thấy khi mọi chuyện xảy ra, nàng là gần cửa nhất, hẳn đã dời đi".
Hoa Y thật sự cũng không có ý định đi tìm nữ chủ, chỉ là lòe hắn chút thôi, hơn nữa nếu cô không nhầm, lẫn trong nhóm người lần này, có người muốn giết hắn, đây cũng là một cái cơ hội, để cô lấy lòng hắn mà thôi.
Sự thật chứng minh, nàng đúng rồi, nhìn thấy lưỡi kiếm nhanh chóng hướng về phía hai người đánh đến, Harriet nhanh chóng nắm lấy tay nàng, quay đầu chạy, trên chặng đường đi hắn không ngừng tìm vũ khí, thấy được thanh kiếm trước mặt, nhặt lên, đỡ được đường kiếm của kẻ truy sát.
Hoa Y được hắn bảo hộ phía sau, nhìn rõ ràng kẻ bịt mặt phía trước, này dáng người, này đôi mắt, không phải một cỗ quen thuộc sao, hảo thật hảo lại còn dám phá bĩnh kế hoạch của nàng.
Nhanh chóng hai người đàn ông mạnh mẽ giao chiến, gươm đao chạm nhau, ánh lên những tiếng sắt thép vô cùng mạnh mẽ, từng nhát từng nhát muốn lấy mạng người đối diện.
Điều Hoa Y chú ý lại không phải cuộc đấu trước mắt, mà bên tay trái trong một góc khuất, một con chuột vẫn đang đợi thời cơ, ánh mắt lóe sáng.
Bước chân nhanh tới, nàng hô lên: "Cẩn thận".
Harriet không chú ý, một con chuột lại đánh lén hắn, không kịp phản ứng, lưỡi kiếm đã gần đến lại không đâm vào cơ thế hắn, hắn hoảng hồn, nhanh chóng buông kiếm đỡ lấy thiếu nữ ngã xuống, đối thử trước mặt không biết vì sao, lại điên cuồng sát khí trừu lên tên chuột nhắt, hắn cũng không quản quan tâm chúng vì sao lại đánh nhau, nhìn máu từ lưng nàng chảy ra ướt đẫm tay hắn, lòng lại mạc danh như bị người cứa một chỗ, có chút đau, nhanh chóng bế nàng lên, hướng về nơi an toàn.
Cửa phòng bị người mạnh mẽ đạp ra, Harriet thật cẩn thận đặt nàng trên giường, truyền tín hiệu, không bao lâu bên người hắn xuất hiện một hắc tu sĩ, toàn thân đen tuyền, hướng hắn nói: "Ngươi gọi ta".
"Chữa cho nàng, mau lên", đôi mắt hắn sốt ruột cũng quẫn bách, rốt cuộc thì hắn không hiểu, không hiểu nàng vì cái gì chắn đao cho hắn, hắn với nàng không quá quen biết, cũng vốn là đứng bên phía đối lập, vậy tại sao nàng lại năm lần bảy lượt giúp hắn, sau còn chắn cho hắn một kiếm, khiến bản thân mình cũng rơi vào hiểm cảnh, rốt cuộc là vì sao?
Hắc tu sĩ dùng pháp thuật chữa trị, những vẫn là bảo toàn được tính mạng của nàng, thương thế cũng không thể nào loại bỏ hết được, cần có quá trình.
Harriet khuôn mặt lúc này mới giãn ra một chút, sắc mặt lại đen cùng sát khí đậm đặc hướng về phía người áo đen nói: "Giải quyết nhanh đi, để lại một số tên của gia tộc Linket, ta là muốn biết rốt cuộc gia tộc Linket muốn mạng ta hay là mạng chúng".